Chanbaek sinh tư văn tha thư cho anh chap 26

Trong mắt Biện Bạch Hiền mơ hồ nhìn thấy hắn rời đi, rồi ánh sáng từ phía ngoài hắt vào bị chặn lại hoàn toàn bởi cửa tầng hầm. Bên trong tĩnh lặng, ánh đèn nhàn nhạt, mờ ảo càng khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo.

Quả thực không muốn ở lại nơi này nhưng chính mình ngay cả sức lực bước xuống cũng không còn.

Cậu cũng không xác định được bao lâu. Tựa hồ cả quá trình Phác Xán Liệt dùng thân thể cao lớn rắn chắc của hắn đè lên người cậu xâm phạm, cậu những tưởng phương thức tra tấn đó cứ kéo dài không ngừng nghỉ. Hết lần này tới lần khác hắn đem dục vọng cực đại của mình đỉnh thật sâu vào cơ thể cậu, đem Biện Bạch Hiền biến thành tấm rẻ lau giằng qua giằng lại.

Hắn thở hừng hực, cánh tay gồng đứng bên cạnh, lồng ngực nóng di chuyển qua lại trước mặt cậu.

Đối với một Omega, bị đánh dấu theo cách cam tâm tình nguyện được người mình yêu êm ái che chở thì dẫu có đau đớn đến đâu vẫn cảm thấy hạnh phúc. Nhưng thời khắc ấy xảy ra với Biện Bạch Hiền tựa cực hình tra tấn khốc liệt nhất.

Xung quanh lạnh lẽo, Phác Xán Liệt cuồng liệt, thô bạo, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể tự ảo tưởng ra một chút tình ý.

Hoàn toàn chỉ là hành hạ.

Trên xương quai xanh lưu lại vô số vết cắn, cơ thể đều nhuốm nồng đậm mùi vị kích tình tố của hắn.

Bên trong bị ngăn cách khỏi thế giới ngoài kia, không hề xác định được ngày đêm. Thời điểm Biện Bạch Hiền ngồi dậy, bước tới căn phòng bên cạnh cảm thấy vô cùng may mắn vì có thể đem cơ thể gội rửa sạch sẽ ở đây.

Bước ra ngoài bừa bãi ngồi sụp xuống chiếc ghế sô pha màu nâu bên giường, âm thầm đưa mắt đảo quanh. Kì thực là một căn phòng không nhỏ cũng không quá lớn. Phía trước mặt là một màn hình chiếu phim lớn, đối diện là ghế sô pha cậu ngồi, phía trên còn có hai chiếc gối nhỏ. Bên trái nữa là chiếc giường. Đằng sau chính là bàn làm việc từng cuốn sách bừa bãi vứt tứ tung trên bàn. Ngoài ra còn có đồ nội thất khác. Kì lạ ở chỗ, chính là khung ảnh treo ngay trên giường. Cậu không thể nhìn được đó là khung ảnh gì, bởi lẽ nó bị treo úp ngược vào tường, bản thân chỉ có thể chú ý tới, cơ thể lười nhác lại không muốn đứng lên nhìn một chút.

Cho dù kì thực căn phòng này không có đáng sợ, nhưng lúc nào cũng cảm thấy rất thiếu không khí, thiếu ánh sáng, cảm giác giam cầm luôn luôn hiện hữu trong đầu cậu.

Không rõ là sau bao lâu, nhưng rất nhanh sau đó Phác Xán liệt tiếp tục xuất hiện. Hắn bình tĩnh đặt một khay thức ăn xuống bàn. Cơ thể cao lớn mặc một chiếc quần ngủ phóng khoáng khoác ngoài chiếc áo choàng lụa.

Biện Bạch Hiền ngồi ở bên ghế lẳng lặng nhìn hắn. Phác Xán Liệt ngồi thẳng người, hai chân dang rộng chiếm nửa chiếc ghế, mắt chậm rãi liếc qua người đang lấm lét lo sợ đằng đó.

“ Đói chưa? Ăn một chút trước đã.”

Ngữ khí nhẹ nhàng, Biện Bạch Hiền ngay lập tức còn bị hắn kéo lại ngồi ngay sát. Phác Xán Liệt đưa tay choàng qua vai cậu, bên kia dùng bàn tay nắm hờ lấy đầu vai Biện Bạch hiền. Không liếc mắt qua, nhưng ngay cả hơi thở của đối phương cậu cũng cảm nhận được, một thoáng thì cậu nghiễm nhiên có cảm giác thân nhiệt, hơi thở ấy trùm lấy, giam cầm mình lại bên trong. Một tay hắn đặt lên đùi cậu rồi một lúc thì lùi ra, vươn đến lấy đôi đũa đưa đến trước mặt Biện Bạch Hiền.

Căn bản bụng cũng có điểm đói nhưng lại không hề muốn ăn. Biện Bạch Hiền ngồi xê về phía sau.

“ Tôi không đói.”

Giọng lạnh ngắt. Phác Xán Liệt vừa nghe được liền nhếch miệng cười nhạt một tiếng. Thế rồi tay hắn đang nắm vai cậu kéo thật mạnh cả người Biện Bạch Hiền dựng thẳng, tay nắm lấy tay buộc cậu ấy phải cầm đũa.

Đến cuối cùng Bạch Hiền vẫn không chịu đẩy mạnh tay hắn ra, vung thẳng hai chiếc đũa xuống đất.

“ Tôi không ăn… Tôi nói không ăn.”

Lời nói có chút nâng cao. Hà tất gì phải phí phạm thời gian như vậy. Cứ để mặc cậu chết đói ở đây đi. Không phải đó cũng là phương thức hành hạ sao?

Khuôn mặt Phác Xán Liệt biểu hiện vô cùng tức giận. tuy nhiên bản thân hắn vẫn cố kìm chế. Một hồi sau hắn mới kéo thật mạnh cậu ngồi xuống giữa hai đùi mình, cánh tay dài bao lấy cả người Biện Bạch Hiền vào bên trong. Tay phải xỗ xàng kéo mạnh khay thức ăn lại gần. Hắn lạnh lẽo im lặng, xúc miếng đầu tiên, tay trái phối hợp bóp mạnh cằm Biện Bạch HIền để cậu mở miệng.

“ đến bây giờ vẫn cứng đầu. Tôi nói cho em biết, tôi ra lệnh em ăn thì em phải ăn.”

Lời nói có điểm đáng sợ. Biện Bạch Hiền bị sặc, thức ăn lại nóng tới bỏng lưỡi, cơ hồ chưa thích ứng kịp nên ho sặc sụa, phun hết thức ăn ra ngoài. Tới thời điểm đó Phác Xán Liệt mới dừng lại.

Hắn đột nhiên bất lực mà đứng lên. Thâm trầm một lúc liếc xuống nhìn cơ thể Biện Bạch hiền đang chật vật phía dưới.

Cũng rất muốn dùng bàn tay này nhẹ nhàng vuốt lấy sau lưng cậu.

Thế nhưng lại chỉ có thể lạnh lẽo để lại một câu.

“ Em không ăn hết, lát nữa quay lại tôi trực tiếp khiến em sống không bằng chết.”

Phác Xán Liệt biết rõ bản thân ở đây, Biện Bạch Hiền sẽ chẳng có chút nhã hứng muốn lấp đầy cái bụng. Vừa định rời đi, Biện Bạch Hiền đã kịp thời ngẩng đầu hỏi hắn.

“ Tôi không muốn ở đây. Vì sao ép tôi ở đây?”

Vì cái gì không muốn?

Hắn quay lại thấy Biện Bạch Hiền biểu tình đau đớn nhìn mình.

“ Tôi sắp kết hôn rồi.”

Trả lời vô cùng ngắn gọn. Biện Bạch Hiền nghe được liền hiểu ra. Đột nhiên cả cơ thể vừa rồi gồng cứng giờ cũng sụp xuống. Thoáng chốc chẳng thể nói được điều gì.

Bản thân cậu sau cuộc hôn nhân đó càng lúc càng tiều tụy, càng lúc càng đáng khinh. Còn hắn lại sắp có thể sống cuộc sống với một kẻ khác. Điều đó cậu đã hằng mơ ước bao lâu nay.

Là Phác Minh Liệt cũng được, hay là bất kì ai đều tốt. tại sao cả hai đều là con người, nhưng cậu lại chẳng thể làm được những việc tương tự. Trong lòng tuyệt vọng, khốn đốn vô cùng.

Hai mắt Biện Bạch Hiền sụp xuống. Lần này có lẽ hắn sẽ kết hôn với người hắn yêu. Có thể trải qua những hạnh phúc thật sự, thành tâm thật ý mà che chở bảo vệ cho người ấy.

Đúng vậy, cậu nói cho cùng cũng chỉ là sinh vật cố gắng bấu víu lấy hắn để sinh tồn. Làm gì có tư cách liên can đến cuộc sống thật sự của hắn. Bây giờ ngay cả bước chân ra ngoài cậu cũng không dám.

Nhưng…

“ Tôi có thể ở đây tới bao giờ?”

Tới khi nào cơ thể này mới chịu đựng được đau đớn thiếu đi Phác Xán Liệt trong cuộc đời. Khi nào thì hắn chẳng còn để tâm đến từng cực hình từ ham muốn của cậu. Có phải đến thời điểm đó, cậu sẽ chết dần chết mòn.

Giọng hạ thấp run run. Phác Xán Liệt lại bỏ mặc câu hỏi đau lòng ấy rồi rời đi.

Rất ít khi chúng ta có thể cảm nhận hoàn toàn được tâm ý của người khác. Đặc biệt là trong tình huống đối phương muốn dấu kín đi.

Phác Xán Liệt không thể nói với Biện Bạch Hiền rằng hắn sẽ bảo vệ cậu, bởi lẽ chính cậu ấy cảm thấy bản thân bị uy hiếp, bức ép khi ở bên cạnh hắn, bởi lẽ cậu ấy cảm thấy hắn mới là kẻ đang khiến mình đau đớn.

Có thể yêu cậu ấy, trước mặt cậu ấy yêu chiều một chút? Nhưng Biện Bạch Hiền đã không còn tin nữa rồi. Như vậy không phải rất kì lạ sao? Hắn lấy lý do gì để yêu cậu khi ngay cả hắn cũng không xác định được rõ lý do ấy.

Phác Minh Liệt gấp gáp hỏi hắn.

“ Biện Bạch Hiền đâu?”

Người ngồi trên ghế lại lạnh tanh không trả lời. Toàn bộ thế giới ngoài kia đang tìm Biện Bạch Hiền. cậu ấy chỉ cần để lộ ra một chút dấu vết thì sẽ lập tức bị bắt đi.

“ Phác Xán Liệt, Trì Bân đang đi tìm tung tích của Biện Bạch Hiền. Tổng thống không để yên vụ này đâu. Để anh, đưa cậu ấy cho anh. Để anh giao cậu ấy cho tổng thống. Mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Kết thúc.

Đến cuối cùng, có phải chỉ mình hắn ngu ngốc không?

Phác Minh Liệt cũng thích Biện Bạch Hiền tới mức có thể đem ra điều kiện cho hắn, anh ta cố gắng bảo vệ chăm sóc cậu đến cuối cùng vẫn hành động như vậy.

Kim chung Nhân cũng yêu Biện Bach Hiền không thể chối cãi. Nhưng hắn ta không có khư khư muốn giấu Biện Bạch Hiền đi. Hắn ta vẫn ở lại quân đội, tham gia vào cuộc thanh trừng Reset mặc dù hắn ta biết có thể Biện Bạch Hiền sẽ là một cái xác nằm giữa đống xác chết ấy.

“ Xán Liệt, nếu như để bị phát hiện, em sẽ ra sao?”

Ra sao được? Sẽ cùng cậu ấy chạy trốn, hoặc có thể bỏ mạng. hắn rất yên tâm. Hắn chết rồi. Biện Bạch Hiền cũng buộc phải chết, vì cậu ấy vốn không thể tồn tại nếu thiếu hắn. Như vậy, cho dù là sống hay chết, Biện Bạch Hiền vẫn ở bên cạnh hắn.

“ Anh có biết tôi đã giết Trương Ngư Lợi không? Chị Tư tôi cũng trừ khử rồi.”

Hắn liếc mắt nhìn lên, bàn tay lên nòng súng, khẩu súng lục chĩa thẳng vào Phác Minh Liệt.

“ Anh lo lắng cho tôi làm gì. Vẫn là để tôi tự lo cho tôi đi.”

Thì ra vốn không thể hiểu nổi bản thân, nhưng mọi chuyện lại đơn giản tới lạ thường. Phác Xán Liệt đã sớm yêu Biện Bạch Hiền. Yêu thương kì thực chẳng cần lý do gì.

Phác Minh Liệt cho rằng chỉ cần giao Biện Bạch Hiền cho ba Phác, mọi việc sẽ được giải quyết. Nhưng ông ta sẽ làm gì, ông ta sẽ giết cậu ấy, hoặc đem cậu ấy đến một nơi không ai tìm thấy.

Hắn không thể để cậu ấy chết trước mình.

Tuyệt đối không thể để Biện Bạch hiền rời bỏ hắn. Như vậy, hắn sống như thế nào, còn chết thì phải dùng lý do gì?

Đến thời điểm Phác Minh Liệt gục xuống, Phác Xán Liệt mới vỡ lẽ.

Biện Bạch Hiền, hóa ra hắn yêu cậu ấy tới mức này rồi.

Bức tranh im lìm úp vào tường, che đi toàn bộ hình ảnh trong đó.

Biện Bạch Hiền không nhớ. Ngày ấy cậu đem một bức tranh đi tới để trước mặt Phác Xán Liệt.

“ Anh thấy có đẹp không?”

Phác Xán Liệt khi ấy chẳng tiếc lời mà khen cậu đúng là thiên tài.

Biện Bạch hiền vẽ khung cảnh trong một căn phòng, một người đàn ông ngồi trên bàn bừa bộn sách trước màn hình máy tính, một người nữa ngồi trên giường nhìn thẳng vào người đàn ông đang chuyên tâm làm việc kia.

Ga giường cậu tô màu xanh, bên cạnh là ghế sô pha màu nâu. Đối diện với sô pha là màn hình chiếu phim lớn.

“ Đây là anh, đây là em.”

Cậu ấy kì thực vẽ chưa tốt, nên hai người phía trong nhìn qua hoàn toàn không giống, Biện Bạch Hiền khi đó biết được liền vội giải thích.

Chủ Đề