Khi bị chồng coi thường phải làm sao

Các anh các chị thân mến, Em đang buồn va đau lòng quá, mong các anh các chị dành chút thời gian cho em lời khuyên và chia sẻ em đã làm gì để bị chồng đối xử như thế? Em không định nghĩa được thế nào là "hỗn láo với chồng"??? (vì đây là từ em bị nghe liên tục những khi 2 VC gây gỗ). Mỗi lần em nói gì không đúng về anh ấy, anh ấy luôn cãi cho tới cùng dù lỗi anh ấy rành rành ra. Nhưng ngược lại khi anh ấy chỉ trích về em, em cãi lại thì bị nói là "hỗn láo, cái mỏ quang quác lên..." Vậy trong quan hệ vợ-chồng, chỉ có chồng mới được phản kháng lại còn người vợ thì phải im lặng dù bị nói oan sao? Tụi em đến với nhau vì em có baby, nên thật sự mà nói anh ấy cũng không phải thật lòng muốn đám cưới với em dù trước đó đã có 4 năm yêu nhau. Em hiểu đó là nguyên nhân không được chồng cưng chiều thương yêu như những cặp khác, nhưng tại sao anh ấy cũng không tôn trọng và luôn xem thường em? Mỗi lần gây nhau, anh ấy nói em "gia đình em đã quen cái kiểu đó rồi nên em không biết thế nào là hỗn hào, mất dạy?" Nếu em cãi lại Má chồng, có thể chửi em từ đó, nhưng em nghĩ VC là bình đẳng, gây nhau có quyền nói lên chính kiến của mình, và có ai gây nhau mà bằng những lời lẽ ngọt ngào nhỏ nhẹ được? Mỗi lần như thế, em nói "anh không hề thương em, chỉ đến với em vì con." Thì anh ấy thẳng thừng 1 cách tàn nhẫn "Đương nhiên, biết vậy thì tốt. Đợi con lớn hơn 1 tí thì ly dị. Giờ cứ sống ở đây v...v..." Vì em sống cùng gia đình anh ấy ở Mỹ, nên mỗi lần gây nhau em chẳng có chỗ nào mà đi. Cứ ôm con mà khóc thôi. Anh ấy còn nói "Đương nhiên là không thương, thậm chí còn ghét còn hận vì cái mỏ hỗn hào mất dạy này....Toàn là ám (anh ấy cho rằng anh ấy là người mang lại may mắn cho em khi em được sang Mỹ, được đi học, có việc làm..." Trong khi anh thì đến giờ vẫn chưa tìm được việc. Khi đọc đến đây chắc anh chị hình dung chồng em là 1 người không ra gì, nhưng ngược lại anh ấy là người có học thức cao (bằng thạc sĩ của Mỹ), luôn được lòng mọi người về cách cư xử khéo. Có lẽ chính vì điều đó mà luôn tự mãn về bản thân và cho rằng cưới em không xứng (vì em chỉ có bằng Cao Đẳng). Bao giờ gây xong em cũng là người chủ động huề, lúc đó thì anh ấy cư xử bình thường lại. Vẫn phụ em chăm sóc con và làm việc nhà, em kêu làm gì đều làm đó. Nhưng những khi gây nhau thì anh ấy dùng những lời vô cùng nặng, thậm chí đuổi em về VN. Anh ấy nói vì không chấp nhận được sự hỗn hào của em và không muốn sống với người Vợ như vậy, ko hợp với cách gia đình anh ấy. (Gia đình anh ấy lúc nào cũng thương và bênh em vì biết anh gia trưởng). Có những lần anh nói ly thân cho đến khi con lớn hơn tí thì ly dị, em đã khóc quỳ năn nỉ hết nước mắt, là em ko thể sống như thế. VC phải hạnh phúc thương yêu chứ sao bắt em ở chung nhà mà ko nói chuyện chiến tranh lạnh với nhau. Ở Mỹ em chẳng có người thân nào, nên em càng ko thể đi đâu được. Có những khi em bị chửi vô cùng oan ức, em phản ứng lại đều bị anh ấy nói hỗn láo rồi lại làm mặt lạnh với em mấy ngày liền cho tới khi em làm huề. Như có hôm khi con đang ngủ, em đi nấu nồi súp (phải nói là em rất bận rộn vì học hành và con nhỏ 16 tháng, mỗi ngày em chỉ có 4 tiếng ngủ) nhưng vẫn tranh thủ làm. Khi con thức giấc, vừa chạy vào phòng anh đã nói "Giờ này đi lôi ra làm đồ ăn, sắp xếp thời gian ko hợp lý?" Em mới tức mà nói "Lẽ ra tối em muốn chợp mắt hoặc học 1 tí, em thức để nấu đồ ăn cho nhà, anh không thấy em cố gắng còn chỉ trích em?" Ngoài giờ con ngủ ra em còn làm được giờ nào nữa, vi khi con dậy em lại lăng xăng với nó..." Thế là anh ấy lại tức tối nói em hỗn hào. Ở VN em rất sướng, chẳng biết làm gì ngoài chiên trứng. Từ ngày sang Mỹ cùng anh, em đã học và nội trợ đù món, mà lúc nào cũng bị chê. Chung quy là anh ko thương nên làm gì anh cũng ghét. Cái tốt thì anh không ghi nhận, cái xấu thì anh thổi phồng ra. Thậm chí có lúc đang bực nhau, em vừa bưng tô cơm định ngồi ăn chung, thì anh ấy cầm chén cơm đi chỗ khác. Em nói mấy câu mới lại ngồi ăn chung. Sau đó em hỏi anh ấy "Bữa em nghe Má nói con gái thấy cái chai xịt muỗi ở ngoài nó biết cất vô tủ hả anh?" Thế mà anh ấy trả lời "Ừ, chứ nó chẳng bừa bãi như em gặp đâu bày đó" và đang ăn cơm anh ấy giảng cho 1 bài dài nào là em bày bừa cái gì (như em đi về hay để chìa khóa xe ko đúng nơi...) Em tức tối nói "Bây giờ đang ăn cơm, chuyện em bày là đã bao lâu rồi mà tự dưng giờ anh đem ra nói?" Sau đó anh lại không ngừng và tiếp tục....Em thật không chịu được. Tật xấu của anh ấy em cũng thấy bình thường, vì đã gọi là bản tính thì khó đổi vả em cũng thấy nhỏ nhặt (như chuyện anh ấy đi "cầu" mà ko bao giờ dội hết, em nói thì bảo là tiết kiệm nước????!!!) Anh chị bảo có điên ko? Nhưng em cũng có nói đâu? Vì em biết hay cãi nên em ko muốn ồn ào? Thế mà khi em đang ăn cơm, lại lôi chuyện hôm nào ra chửi bới em. Em vẫn thương và bỏ qua hết cho anh ấy, nhưng anh ấy nói mỗi lần thấy em năn nỉ anh ấy càng coi thường em hơn. Em thật không hiểu? Em đã làm gì sai mà bị chồng ghét đến thế? EM nói nếu ở VN chắc anh đã có bồ nhí, anh còn trả lời "Chắc chắn" (dù la giõng điểu giỡn nhưng em biết nó hoàn toàn sẽ xảy ra). Vì hiện giờ anh mới sang Mỹ, chưa có công việc, chưa ổn định nên anh mới ko nghĩ đến chuyện bồ bịch. Nhưng thế thì em còn đau lòng hơn khi chồng không có ai mà vẫn chán ghét em. Em phải làm gì để anh ấy tôn trọng đây? Khi con em lớn hơn và hiểu những gì Ba Mẹ nó đang nói thì làm sao nó hạnh phúc được. Mỗi lần gây nhau con em nó bịt tai lại thấy thương lằm, nó chẳng biết gì nhưng nó thấy to tiếng nên nó làm thế thôi.... Em đau lòng quá !!!!