Leonardo là ai

Bức chân dung của nàng Cecilia được vẽ vào năm 1489/1490 bởi danh họa bí ẩn Leonardo da Vinci là một trong số các di sản văn hóa kiệt xuất ông để lại cho nền hội họa thế giới. Bức tranh chứa đầy sự tinh tế và đầy ẩn ý được Leonardo diễn đạt bằng ngôn ngữ hội họa, đặc biệt hơn, ông phá vỡ những cách thức vẽ chân dung phổ biến giai đoạn ông sống, vì ông đã đem đến một bức chân dung không phải như vẽ một cô dâu Cecilia mà là một người tình bí mật của Ludovio Sforza..Leonardo da Vinci đã tạo ra sự bứt phá trong phong cách vẽ chân dung của ông so với truyền thống, cách sắp đặt cứng nhắc là phần đầu và phần thân trên cùng quay về một hướng. Trong bức tranh nàng Cecilia, đầu nàng và phần thân trên hướng về hai hướng khác nhau: phần thân trên cơ thể hướng về bên trái, phần đầu hướng về bên phải. Chân dung nàng Cecilia vì vậy đã tạo nên cảm giác nàng đang sống, chuyển động trước mắt người xem, bức tranh đã tạo nên luận thuyết vẽ tranh của riêng Leonardo da Vinci. Sự nổi tiếng rộng khắp về bức tranh không phải chỉ đến từ chân dung nàng Cecilia mà còn một phần là sự xuất hiện đầy chuyển động của con chồn màu trắng ermine đang áp mình bên người đàn bà trẻ. Sự thanh tao, quý phái của nàng Cecilia đã được làm tăng lên bởi hình ảnh bàn tay lớn của nàng che trở cho con chồn nhỏ bé, cử chỉ đồng điệu của bàn tay nàng và chân trái trước của con chồn thể hiện hàm ý của sự tin tưởng, chấp thuận lẫn nhau.Sự xuất hiện của con chồn trong tranh còn có một hàm ý khác mô tả họ của nàng Cecilia, bởi vì âm tiết Galle-rain gợi nhắc đến âm của từ con chồn trong tiếng Hy lạp là Gallée. Mặt khác con chồn còn là biểu tượng của sự thanh khiết và sạch sẽ, mà theo đó, nó rất ghét cái bẩn và chỉ ăn một lần duy nhất trong ngày. Leonardo đã đề cập đến những phẩm chất của con chồn trong một bản viết tay của ông, trong đó ông viết những ghi nhớ về những điểm ngụ ý quan trọng [có tính chất biểu tượng] về những con vật. Sự thuần khiết mang tính truyền thuyết của con chồn cũng từng được Leonardo thể hiện trong một bức tranh ông vẽ bằng bút chì năm 1490, ngụ ý rằng, con chồn thà bị đánh chết còn hơn làm bị bẩn bộ lông trắng của nó trong nước bẩn. Con chồn trong cánh tay nàng Cecilia không chỉ hàm ý là một con chồn Ermine, mà nó còn là một biểu tượng của sự thuần khiết và tiết hạnh. Nó chính là ám chỉ hình ảnh của người chủ bức tranh, Ludivico, cũng là người tình của nàng, được vuốt ve âu yếm trong vòng tay nàng Cecilia. Phương pháp biểu tượng so sánh phức tạp của bức chân dung này, và hình ảnh nâng niu chiều chuộng mà bức tranh thể hiện, giải thích cho một thực tế rằng nàng là người tình bí mật của Ludivico Sforza. Cecilia Bergarmini sinh 1473, lúc 10 tuổi nàng đã được đính hôn với Giovanini Stefano Visconti. Việc đính hôn này đã bị hủy bỏ vào năm 1487, không lâu sau đó khoảng 1489 nàng trở thành người tình bí mật của Ludivico Sforza, người đã đính hôn với Beatrice d’Este [1475-1497] từ năm 1480. Đám cưới long trọng, chính thức giữa Ludivico và Beatrice d’Este đã bị hoãn vào năm 1490 mà hậu quả của nó là mối quan hệ giữa Ludivico và Cecilia. Vì vậy công sứ Ferrarese tại Milan, Giacomo Trotti, đã viết vào tháng 11/1490 rằng Ludivico đã không toàn tâm cho đám cưới mà coi nàng Cecilia như là một tinh yêu đích thực, là bông hoa và hơn thế nữa và có thai cùng nàng. Để tránh sự nổi giận của cô dâu tương lai Beatrice, trong năm 1491 Cecilia đã rời khỏi nơi ở của một công tước, như một sự đề phòng, và về nơi ở mới, nơi ngày 3/5 cô đã sinh một câu con trai, Ceasare. Có vô số cách suy luận về biểu tượng con vật, tuy nhiên chúng ta có một tổng kết quan trọng như sau: Carlo Pedretti [1990] hiểu bức tranh như là một ngụ ý chính trị của mối quan hệ giữa Fedinand I của Naples và Ludivico il Moro, người của Fedinand đã được chỉ định là một thành viên của “Order of the Ermine” vào năm 1488. Một sự tìm tòi rất khác về tư duy được thuyết phục bởi Krystina Moczulka [1995], người đã đánh giá tầm quan trọng của con chồn và con chồn trong văn học cổ điển và trong niềm tin của công chúng và người liên quan trực tiếp đến con vật biểu tượng trong hoàn cảnh của nàng Cecilia dẫn đến cái thai của nàng. Cecilia vì vậy đã liên quan đến câu chuyện nàng Alcmena trong Ovid’s metamorphoses và Aelian’s De natura animalium. Nàng Alcmena đã được mang thai với chúa tể các vị thần là thần Zeus, chồng của nữ thần Hera, nữ thần đã chống lại sự ra đời của đứa bé, Hercules. Nữ thần Hera đã nhận được sự trợ giúp của người hầu Galathis, người mà sau đó biến thành một con chồn. Trong niềm tin của công chúng, hoàn cảnh của Cecilia và Ludivico 1489/1890 lúc đó tượng tự, và con chồn là một con vật bảo vệ người phụ nữ mang thai.Kỹ thuật bậc thầy của Leonardo da Vinci chất đậm trong, nàng Cecilia có khuôn mặt quý phái với cái trán rộng, cặp mắt trong sáng, chiếc mũi nhỏ gọn cân đối với làn môi, cái cằm hướng về trước toát lên khí chất thông minh và cả sự bướng bỉnh bằng ý trí với tình yêu của nàng cho người tình. Cái miệng với làn môi mím chặt là hàm ý sự khiêm nhường, kín đáo, chấp thuận, nó như một mô tả khôi hài về tính cách của phụ nữ thích nghe hơn nói, như một thông điệp im lặng là sự lịch thiệp. Hãy nhìn kỹ vào bàn tay nàng, ta như thấy cả đường gân, thớ thịt, mạch máu chảy phập phồng dưới làn da trắng của nàng, quả là một kỹ thuật vẽ bậc thầy. Con chồn có cặp mắt thật sắc, tinh quái cùng những móng vuốt nhỏ sắc nhọn của những cái chân cơ bắp săn chắc đang bấu chặt không cho nàng dời xa, đó chính là biểu tượng hoàn hảo cho một người tình bí mật. Hướng nhìn của cái đầu con chồn cùng hướng nhìn của nàng Cecilia càng làm tăng thêm những ẩn ý. Nền tranh được sơn màu xanh đen thẫm, đối lập với sắc bừng sáng của nàng và con chồn, càng làm nổi bật sự cuồng nhiệt đang bùng nổ trong vẻ ngoài quý phái, lạnh lùng pha chút nhẫn nhịn của nàng Cecilia.

Bức tranh có kích thước 55 x40.5 cm, được vẽ bằng sơn dầu trên một tấm gỗ làm từ những mẩu gỗ nhỏ của cùng một cây gỗ óc chó, cho đến ngày nay, bức tranh vẫn hoàn hảo.


Người yêu hội họa chắc chắn không ai là không biết đến Leonardo da Vinci – thiên tài hội họa của thời kỳ Phục hưng. Ngoài kiệt tác Mona Lisa tới Vitruvian Man, hầu hết tác phẩm của danh họa Leonardo da Vinci đều rất ấn tượng. Tuy nhiên, ít ai biết rằng Leonardo thực chất không chỉ là một họa sĩ, ông còn là nhà khoa học, nhạc sĩ, kỹ sư kiêm nhà toán học tài ba. Trên thực tế, rất nhiều nghiên cứu và lý thuyết của ông đều có cơ sở khoa học và tất nhiên, các tác phẩm hội họa của ông đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong nền hội họa của thế giới.

Cùng với Michelangelo và Raphael, Leonardo được coi là trụ cột của Phục hưng Ý. Sinh năm 1452, Leonardo bắt đầu sự nghiệp trong thời kỳ đỉnh cao của hội họa và vẫn tiếp tục truyền cảm hứng cho các họa sĩ trẻ xuyên suốt sự nghiệp huy hoàng của mình.

Vậy chúng ta biết gì về cuộc đời của nhà tư tưởng vĩ đại này? Điều gì đã tạo nên đam mê học hỏi trong ông và niềm đam mê học hỏi đó đã dẫn ông tới đâu? Không thể phủ nhận, sự đa năng của người họa sĩ đại tài có liên hệ mật thiết với sự ham học hỏi và năng lực sáng tạo vô biên của ông. Ngay bây giờ, hãy cùng designs.vn bóc tách những sự thật thú vị về cuộc đời của danh họa Leonardo da Vinci.

10 sự thật thú vị về danh học Phục hưng Leonardo da Vinci 

“Virgin of the Rocks”, Leonardo da Vinci, 1483-1486. [Ảnh: Wikipedia]

ÔNG KHÔNG CÓ HỌ CHÍNH THỨC

Mặc dù nhiều người vẫn cho rằng “da Vinci”” là tên họ của ông, có một sự thật là Leonardo không hề có tên họ, ít nhất trong ngữ cảnh hiện đại. Tên khai sinh đầy đủ của ông là “Leonardo di ser Piero da Vinci”, nghĩa là “Leonardo, [con trai] của [Mes]Ser Piero đến từ Vinci”. Điều này khá phổ biến đương thời. Khi đó, việc đặt tên con theo họ cha chỉ phổ biến với tầng lớp thượng lưu. Phải đến khoảng giữa thế kỷ 16, việc đặt tên họ này mới được phổ thông rộng rãi. Chính vì lẽ đó, phần lớn các bảo tàng cũng như sách học thuật đều chỉ để tên ông là Leonardo.

ÔNG LÀ ĐỨA CON NGOÀI GIÁ THÚ

Leonardo sinh ngày 15 tháng 4 năm 1452 ở ở thị trấn Vinci vùng Tuscan, thuộc thung lũng hạ lưu sông Arno vùng lãnh thổ thuộc quyền cai trị của Medici-cộng hòa Florence. Ông là đứa con ngoài giá thú của công chứng viên giàu có  Ser Piero và một người phụ nữ nhà nông trẻ tên Caterina. Ít lâu sau khi sinh ra Leonardo, mẹ ông đã cưới một người chủ lò gốm Accattabriga di Píaero del Vacca da Vinci, và có thêm 5 người con.  

Sau khi chia tay với Catarina, Ser Piero chịu trách nhiệm nuôi dưỡng Leonardo. Ông được nuôi dưỡng như một đứa con hợp pháp của Ser Piero cùng 12 anh chị em cùng cha khác mẹ khác. Hầu hết trong số đó nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều. Leonardo cũng không mấy gần gũi với anh chị em của mình.

ÔNG CHƯA TỪNG TRẢI QUA TRƯỜNG LỚP BÀI BẢN

“Study of Two Warriors’ Heads for the Battle of Anghiari”, Leonardo da Vinci, 1504-1505. [Ảnh: Wikipedia]

Là một thiên tài toàn năng nhưng Leonardo thực chất không nhận được sự giáo dục bài bản. Ông chỉ được học những kiến thức, kỹ năng căn bản như đọc, viết, và toán học còn lại phần lớn những kiến thức chuyên sâu là do ông tự tìm tòi, học hỏi.

Ví dụ như ông đã tự học ngôn ngữ Latin, thứ ngôn ngữ của giới học thuật hay toán học cao cấp, một chủ đề mà ông vô cùng đam mê, tuy vậy, phải tới năm 30 tuổi thì ông mới bắt đầu tập trung nghiên cứu nó. 

ÔNG KHÔNG DÀNH NHIỀU THỜI GIAN CHO HỘI HỌA

Mặc dù được biết đến nhiều nhất với danh xưng là một trong những họa sĩ vĩ đại nhất mọi thời đại, gia sản hội họa của ông lại khá khiêm tốn. Trên thực tế, hiện tại chỉ còn khoảng 17 tác phẩm của ông còn tồn tại. 

Phần lớn là do ông rất bận rộn với các nghiên cứu khoa học hay công việc kỹ sư. Quỹ thời gian hạn hẹp không cho phép ông nhận nhiều hợp đồng hội họa hay thực hiện nhiều tác phẩm hội họa. 

Một vài tác phẩm nổi tiếng của ông như Cuộc chiến của Anghiari hay Nàng Leda chỉ được biết đến qua các bản sao được vẽ lại bởi các họa sĩ khác sau khi tác phẩm gốc bị thất lạc hay hư hỏng theo thời gian. Tuy vậy, danh tiếng mà Leonardo có được là lời khẳng định đanh thép cho tài năng hội họa của ông. Dù chỉ còn rất ít tác phẩm hoàn chỉnh còn tồn tại, tầm ảnh hưởng của ông tới các đồng nghiệp đương thời hay các họa sĩ đời sau là không thể phủ nhận. 

ÔNG ĐẾN VỚI HỘI HỌA KHI MỚI 15 TUỔI

Cuốn sổ nghiên cứu về bào thai của Leonardo da Vinci, 1510-1513. [Ảnh: Wikipedia]

Leonardo bắt đầu sự nghiệp hội họa khá sớm. Nhờ vào danh tiếng của cha ông, Leonardo được theo học tại xưởng vẽ của họa sĩ nổi tiếng Andrea del Verrocchio khi mới 15 tuổi. 

Chính tại đây, ông được lĩnh hội những kiến thức nền tảng về hội họa và điêu khắc, xây dựng, thiết kế và tạo hình. Cũng trong thời gian đó, ông đồng thời làm việc tại xưởng vẽ của Antonio Pollaiuolo.

Năm 20, ông được gia nhập hội họa sĩ tại Florence, tuy nhiên, ông vẫn tiếp tục làm việc tại xưởng vẽ của Verrocchio trước khi tách ra hoạt động động lập, 

ÔNG ĐẶC BIỆT HỨNG THÚ VỚI GIẢI PHẪU CƠ THỂ NGƯỜI

Leonardo còn đặc biệt hứng thú với chủ đề giải phẫu cơ thể người. Ông không chỉ tìm hiểu về lý thuyết mà còn trực tiếp thực hiện tới 30 ca giải phẫu tại các bệnh viện ở Milan, Florence, và La Mã.

Đam mê giải phẫu của ông lớn tới nỗi nó đã trở thành một lĩnh vực nghiên cứu chuyên sâu của người hoạ sĩ mà không chỉ liên quan tới công việc hội họa của ông. Rất lâu trước đó Leonardo đã có hứng thú với cấu trúc cơ thể người và đã tiến hành nghiên cứu sinh học. Các bức vẽ của ông phản ánh hoạt động của bộ não, trái tim, và phổi đều là những thành tựu quan trọng trong lĩnh vực khoa học. Trên thực tế, các bức vẽ về kết cấu cơ thể người đã giúp tạo nền tảng cho giải phẫu cơ thể người hiện đại. 

TỶ PHÚ BILL GATES SỞ HỮU CUỐN SỔ TAY CỦA ÔNG

Là một người đam mê học tập, không quá ngạc nhiên khi Leonardo còn là một cây bút xuất chúng. Rất nhiều cuốn sổ tay của danh họa đại tài hiện đang được lưu giữ và trưng bày tại những viện bảo tàng danh giá trên thế giới như Bảo tàng Anh Quốc, Bảo tàng Victoria & Albert, nhưng, đặc biệt nhất, một trong số đó lại được sở hữu bởi tỷ phú Bill Gates – thiên tài hiện đại.

Cuốn sổ có tên gọi Codex Hammer [hay Codex Leicester] được bán cho nhà đồng sáng lập của Microsoft vào năm 1994 với giá 30.8 triệu đô la. 

Cuốn sổ dài 72 trang, được viết khoảng giữa năm 1506 và 1510. Nó chứa đựng những chiêm nghiệm của Leonardo về rất nhiều chủ đề như vì sao bầu trời lại có màu xanh, cho tới những câu hỏi về mặt trăng, về chuyển động của nước, hay cách cấu thành của hóa thạch. 

CÔNG TRÌNH VĨ ĐẠI NHẤT CỦA ÔNG BỊ HỦY HOẠI BỞI CHIẾN TRANH

Leonardo nổi tiếng với những tác phẩm nghệ thuật mang tính biểu tượng như Mona Lisa và Bữa ăn tối cuối cùng, nhưng thật không may cho chúng ta, tác phẩm vĩ đại nhất của ông đã không bao giờ được hiện thực hóa một cách trọn vẹn.

Năm 1482, Leonardo rời Florence tới Milan, ông đã bị thu hút bởi một dự án xây dựng một bức tượng cưỡi ngựa khổng lồ tôn vinh Francesco Sforza. Khi hoàn thành, nó sẽ lớn hơn hai bức tượng cưỡi ngựa khác của thời Phục hưng do Donatello và người cố vấn cũ của Leonardo, Verrocchio thực hiện.

Nó cao hơn 5 mét, được đặt hàng bởi con trai của tư lệnh Sforza, công tước của Milan. Leonardo đã mất tới 17 năm để hoàn thành bức tượng, một điều không mấy bất thường với Leonardo bởi ông còn theo đuổi rất nhiều đam mê khác.

Sau 12 năm, đến năm 1493, mô hình mẫu bằng đất sét của bức tượng đã được trưng bày và người nghệ sĩ lại tiếp tục phác họa chi tiết hơn cho sản phẩm cuối cùng trên đồng. Không may, khối đồng được sử dụng cho bức tượng lại bị trưng dụng để đúc súng, trong trận chiến với quân xâm lược Pháp. Trên thực tế, nó đã bị phá hủy vào năm 1499 và mô hình mẫu bằng đất sét cũng bị phá đổ khi quân Pháp xâm chiếm thành phố. Vậy là, một trong những tác phẩm điêu khắc quan trọng nhất của thời kỳ Phục hưng đã bị hủy hoại đầy đáng tiếc.

Leonardo da Vinci, 1490. [Ảnh: Wikipedia]

ÔNG TỪNG LÀ MỘT KỸ SƯ VÀ KIẾN TRÚC SƯ QUÂN ĐỘI

Một vài năm sau khi hoàn thành Gran Cavallo, Leonardo đã ký thỏa thuận với Cesare Borgia, thường được gọi là Công tước Valentinois, Hoàng tử của Andria và Venafri, Bá tước Diois, Lãnh chúa Piombino, Camerino, Urbino, Gonfalonier, là một tướng lĩnh quân sự của Giáo hội Cơ Đốc La Mã, tướng đánh thuê Ý.

Leonardo có 10 năm đảm nhiệm chức vụ kiến trúc sư và kỹ sư quân đội. Bởi vậy, ông có cơ hội đặt chân tới các thuộc địa của Borgia. Ông cũng đã xây dựng rất nhiều kế hoạch và bản đồ địa hình cho thành phố, điểm đặc biệt là những tấm bản đồ này đều đi trước thời đại rất nhiều.

ÔNG DÀNH NHỮNG NĂM CUỐI ĐỜI TẠI PHÁP

Năm 60 tuổi Leonardo bị buộc phải rời khỏi Milan để tới Rome sau một cuộc biến động về chính trị. Tại Rome, ông được đón tiếp bởi Giuliano de’Medici, con trai thứ hai của Piero de’ Medici và Lucrezia Tornabuoni. Là người đồng cai trị Florence, cùng với anh trai Lorenzo the Magnificent. Tại đây, Leonardo khá nhàn rỗi nhưng vẫn nhận được lương đều đặn trong khi các đồng nghiệp cùng thời với ông như Raphael và Michelangelo đều rất bận rộn với các đơn đặt hàng của Giáo hội.

Điều này đã khiến cho Leonardo thực sự tức giận và sốt ruột, bởi vậy năm năm sau, ông rất vui mừng khi nhận được lời mời tới làm việc từ vị vua của Pháp. Ông rời Ý vào năm 1516 và không bao giờ quay trở lại. Tại Pháp, Leonardo không dành nhiều thời gian cho hội họa, thay vào đó, ông dành nhiều thời gian cho các dự án khoa học. Leonardo qua đời ít năm sau khi chuyển tới  Pháp và được chôn cất tại Nhà thờ Collegiate của Saint Florentin tại Château d’Amboise. Không nay, nhà thờ đã bị hư hại nghiêm trọng sau Cách Mạng Pháp và bị dỡ bỏ vào năm 1802.

MAI ANH/DESIGNS.VN

Video liên quan

Chủ Đề