Review kim bài đả thủ

Tác giả: Phao Phao Tuyết Nhi

Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE

Tình trạng: Hoàn [120 chương]

Edit: Mika + Nana

Beta: Nana

CẢNH BÁO: Kim bài đả thủ bị tố là ĐẠO PHẨM! Mình biết đến việc này khá lâu sau khi viết review này. Nói thật thì mình cảm thấy khá buồn vì đây là bộ truyện mình rất thích, sau khi biết đến chuyện này thì cảm giác khá là thất vọng vì tình cảm mình bỏ ra cho một bộ truyện hóa ra là uổng phí. Mình cũng băn khoăn rất lâu liệu có nên xóa review này không, nhưng cuối cùng mình quyết định không xóa mà chỉ thêm cảnh báo này vào, hy vọng có ai nhìn thấy review của mình sẽ không tiếp tục “rớt hố” và trải qua cảm xúc thất vọng như mình nữa.

Những dòng review phía dưới được mình viết từ năm 2016, ngay khi bộ truyện này vừa được edit hoàn.

Nói thật là Wind mới vừa đọc xong bộ này đêm hôm qua thôi, bây giờ phải ngồi viết review luôn nếu không chắc bứt rứt khó chịu muốn chết quá. Phải nói là lâu lắm rồi mới tìm thấy một bộ hợp ý đến vậy, cứ vùi đầu vào đọc, không thể nào ngừng được.

Đến bây giờ, vẫn đang như đang chìm trong thế giới của những kim bài đả thủ, của những đại ca giang hồ sống trong gió tanh mưa máu mà vẫn đầy tình nghĩa, thế giới của những Xuyến Tử, Lôi Tam, Hoa Miêu, Nhị Hắc, Lão Lượng,… Thế giới của Phòng Vũ và Dương Lỗi.

Người ta hay bắt đầu cuộc tình bằng một nụ cười, một câu nói, hay một cái liếc nhìn tình tứ… Nhưng ở đây, rất tiếc, anh đập em chảy máu đầu, thế là kết thành nghiệt duyên. =]] Cái kiểu yêu của những năm 90, với những khúc tình ca, với những khoảnh khắc ngâm nga cùng cây guitar, thực sự, rất đẹp, và tình.

Bộ này nghe đâu mới đầu được tác giả gắn tag hỗ công, nhưng về sau lại nghĩ lại, công thụ rõ ràng. Nói thật là nếu bộ này là hỗ công thật thì cũng không đến nỗi khó chấp nhận lắm, bởi vì cả hai đều quá cường, quá mạnh mẽ, đều là những người đàn ông dám làm dám chịu, cao đầu ưỡn ngực không thẹn với đời, mặc dù, thực tế, họ đều là những kẻ đầu đường xó chợ, là những kẻ bất hảo được gắn tên ở Cục Cảnh sát.

Có lẽ, đúng như những gì Phòng Vũ nói, họ thu hút nhau, sát cánh bên nhau, trở thành anh em rồi vướng vào lưới tình lúc nào không hay, bởi ngay từ ban đầu, họ thuộc cùng một loại người. Mặc dù Phòng Vũ là dân đường phố chính thống, mặc cho Dương Lỗi vốn xuất thân chính là một “Thái tử đảng”, cái bản chất giang hồ thực thụ ấy dường như là ngấm vào trong huyết quản của mỗi người, khiến họ trở thành những đả thủ kim bài, trở thành những huyền thoại được người giang hồ nhắc mãi về sau.

Nói thật, từ trước đến nay Wind hiếm khi đọc và hầu như không quá ấn tượng với một bộ hắc bang nào, nhưng “Kim bài đả thủ” là một ngoại lệ thực sự. Tác giả có cách dẫn dắt tình huống khéo léo, có tiền căn hậu quả rõ ràng,  không quá mức quá lố gây phản cảm, mà vẫn mang đến cho câu chuyện những bước ngoặt rõ rệt.

“Kim bài đả thủ” không có những lời nói yêu, bởi tình cảm giữa họ, một chữ “yêu” là chưa đủ. Có một câu, cứ được nhắc đi nhắc lại mãi xuyên suốt toàn bộ truyện, là “Chỉ cần một câu nói của anh, mạng của tôi, cho anh.”

Chỉ là yêu thôi ư? Nếu thế thì, quá ít!

Wind không ủng hộ chủ nghĩa dìm hàng tình yêu nam nữ, bởi cho dù đối tượng là ai, giới tính như thế nào, chỉ cần chân thành, thì tình yêu ấy, luôn thiêng liêng, luôn đáng trọng. Tình cảm giữa Nhị Hắc và vợ mình không đáng quý sao? Tình yêu Bành Minh dành cho Phương Mai không đáng trọng sao?

Nhưng, có lẽ, đúng như Phòng Vũ nói, phụ nữ muốn ở bên hắn, thì phải theo hắn lăn lộn – hắn không nỡ, nên không thể yêu. Có lẽ, chỉ có Dương Lỗi mới có thể đứng cạnh Phòng Vũ, cũng chỉ có Phòng Vũ mới có thể khiến Dương Lỗi thực sự rung động. Chỉ có hai người mới có thể an ủi nhau, liếm láp miệng vết thương rỉ máu… Chỉ có hai người mới có thể đồng cam cộng khổ với nhau… Bởi họ đều là đàn ông, là đàn ông thực sự.

Bởi, mạng của họ, là của nhau…

Tình yêu giữa Phòng Vũ và Dương Lỗi, cảm động không phải bởi vì họ yêu nhau đến trời đất cảm động, mà bởi vì trước tình nhân, họ là bằng hữu, là anh em, là bởi trước chữ “tình” có một chữ “nghĩa”.

Tình yêu của họ, đi từ “nghĩa” đến “tình”.

Dương Lỗi đã từng đau khổ, vì cậu sợ Phòng Vũ quá trượng nghĩa, quá coi trọng tình cảm anh em này, mà chấp nhận tình yêu cấm kỵ của cậu. Nhưng, thực ra, chính là bởi anh em, nên Phòng Vũ mới lún sâu đến thế, lún sâu đến mức không thể rút ra, đến mức trao đi tất cả không giữ lại một chút gì.

“Kim bài đả thủ” là một câu chuyện làm người ta vừa ngưỡng mộ vừa đau xót, vừa thấy ngọt ngào vừa lặng lẽ chua chát. Chợt thấy, tình yêu sao mà ích kỷ như thế, cũng lại cao thượng đến thế. Níu kéo cũng vì một chữ yêu, buông tay cũng vì một chữ tình. Thực ra, trong tình yêu, làm sao ai biết ai đúng ai sai? Những khúc ngược trong truyện, cứ nhàn nhạt như thế, có lẽ bởi họ là đàn ông, bởi cái tôi quá kiêu hãnh nên không dù thế nào cũng không cho phép mình gục ngã. Nhưng, cứ nhàn nhạt như thế mà không đau sao?

Có lẽ, toàn bộ câu chuyện là một quá trình trưởng thành của tất cả. Thời gian đã qua ấy, vĩnh viễn không lấy lại được nữa, vĩnh viễn không làm lại được nữa. Họ đã sống, đã yêu, đã bỏ lỡ, đã trả giá để lại tìm thấy nhau, để lại kề vai sát cánh, đi hết cuối con đường. Hoặc là, như tác giả đã nói: “Rốt cuộc cũng kết thúc, tâm trạng phức tạp quá, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói từ đâu. Bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, bây giờ đã là mùa xuân rồi. Phòng Vũ và Dương Lỗi cũng đã trải qua mùa hè xum xuê, mùa đông lạnh lẽo, cuối cùng là xuân về hoa nở.”

Để cuối cũng, khi không còn những năm tháng xưa cũ, khi không còn những bồng bột tuổi trẻ, tất cả lại tiếp tục đi về phía trước, như một bản nhạc, sau những khúc cao trào, là khoảng lặng ngân vang…

“Hắn nhớ lại năm ấy, nhớ cái đêm cuối mùa thu ấy, cái đêm sân tập lạnh như nước. Bài hát cũ xưa đó, hai người ôm đàn guitar đó, vẫn hát chung một bài 《Tuổi thơ 》.

Năm đó, bọn họ còn rất nhỏ.

Năm đó, bọn họ đến bên nhau.”

Chủ Đề