Tại sao tào tháo chết

Sự kiện: Tam Quốc, Tin tức Trung Quốc, Bí ẩn lịch sử thế giới

Kỳ đầu tiên

Tại sao tào tháo chết
1
Tại sao tào tháo chết
30 3132 33 34
Tại sao tào tháo chết
100
Tại sao tào tháo chết
Kỳ mới nhất

Tại sao tào tháo chết

Tôn Quyền càng về già càng mắc sai lầm.

So với những anh hùng thời Tam quốc như Tào Tháo, Lưu Bị, Tư Mã Ý hay Gia Cát Lượng, Tôn Quyền là người qua đời cuối cùng.

Người đời sau không khỏi thắc mắc, vậy quãng thời gian đó Tôn Quyền đã làm gì và vì sao lãnh thổ Đông Ngô không một lần nào mở rộng về phía Thục Hán hay Tào Ngụy, để Tôn Quyền thống nhất Trung Hoa.

Những sai lầm chồng chất

Năm 241, Tôn Quyền năm đó 61 tuổi, được tin Ngụy đế Tào Duệ qua đời, thái tử Tào Phương còn nhỏ, nội bộ Tào Ngụy bất đồng, liền phát động chiến dịch đánh Ngụy, theo Tam quốc chí của Trần Thọ - sử gia nhà Tây Tấn. Ông là tác giả bộ chính sử về thời Tam quốc.

Tuy nhiên ông không nghe theo lời viên quan Ân Trát, liên minh với Thục để giáp công Ngụy từ bốn mặt, nên kết quả là chiến dịch thất bại nhanh chóng.

Năm 241, thái tử Tôn Đăng qua đời ở tuổi 33. Trước khi chết, thái tử có làm một tờ di biểu bày tỏ nỗi lòng và khuyên ngăn Tôn Quyền về những việc làm sai trái.

Ngôi vị thái tử để trống khiến những tranh cãi trong triều không ngừng nổi lên. Tôn Quyền khi đó ngày càng chán nản và suy kiệt.

Tại sao tào tháo chết

Tôn Quyền qua đời khiến nhà Đông Ngô nhanh chóng sụp đổ.

Năm 242, ông lập con trai thứ ba là Tôn Hòa, làm thái tử. Tuy nhiên, ông cũng yêu thương một người con trai khác là Tôn Bá, cho phép Tôn Bá được hưởng đãi ngộ ngang với thái tử.

Điều này dẫn đến cuộc đấu đá, cạnh tranh quyền lực ngầm giữa hai anh em họ Tôn. Tôn Bá bắt đầu có những hành động mưu đoạt quyền của Tôn Hòa.

Tôn Quyền ban đầu ngăn cản cả Tôn Hòa và Tôn Bá xây dựng quyền lực, nhưng không thể ngăn được tham vọng của Tôn Bá. Khi Lục Tốn cố gắng để bảo vệ Tôn Hòa, Tôn Bá bèn vu cáo bằng những tội lỗi không có thật, khiến Tôn Quyền hết sức giận gữ Lục Tốn, cuối cùng công thần này đau buồn mà chết.

Năm 250, vì chán nản việc Tôn Bá luôn tìm cớ hãm hại Tôn Hòa, Tôn Quyền đã có một hành động hết sức khó hiểu. Ông buộc Tôn Bá phải tự sát và phế truất luôn Tôn Hòa dù Tôn Hòa luôn khẳng định mình không có lỗi gì.

Tôn Quyền sau đó bèn lập ấu tử mới 8 tuổi - Tôn Lượng, làm thái tử. Bất cứ ai phản đối quyết định này đều phải chết, dù đó là hoàng thân quốc thích.

Tam quốc chí của Trần Thọ chép, năm 251, Tôn Quyền khi đó 69 tuổi, ở thời điểm gần đất xa trời, ông lại muốn hạ chiếu lập hoàng hậu. Người được chọn là mẫu thân của Tôn Lượng, phu nhân Phan Thục.

Tôn Quyền trước đây có nhiều vợ nhưng chỉ truy phong hoàng hậu một lần duy nhất khi phu nhân qua đời. Tôn Quyền sau đó lại muốn gọi con trai Tôn Hòa trở về nhưng lại bị phe phái ủng hộ Tôn Lượng can ngăn nên đành thôi.

Cùng năm đó, khi Tôn Quyền lâm bệnh hấp hối, Phan hoàng hậu bị nô tì hại chết. Nhiều sử gia Trung Hoa sau này tin rằng, vụ giết hại này do thế lực triều thần ở Đông Ngô gây ra, vì họ sợ Phan hoàng hậu sẽ nắm lấy quyền lực khi Tôn Quyền qua đời, dưới danh nghĩa thái tử còn nhỏ tuổi.

Ngày 21.5.252, Tôn Quyền qua đời, thọ 71 tuổi. Thái tử Tôn Lượng nối ngôi. Thời kỳ Đông Ngô suy tàn cuối cùng cũng chính thức bắt đầu từ đây.

Lý do Tôn Quyền không thể thống nhất thiên hạ

Theo các sử gia Trung Hoa hiện đại, việc Tôn Quyền không thể hoàn thành đại nghiệp, không chỉ là do Tào Tháo hay Lưu Bị, mà còn có những nguyên nhân chủ quan khác.

Thứ nhất, Tào Ngụy và Thục Hán sau thời Tào Tháo-Lưu Bị vẫn là một thế lực đáng gờm. Tôn Quyền đã không nhìn xa trông rộng để chuẩn bị binh lực từ trước, nên khi thấy Tào Ngụy gặp biến động, Tôn Quyền xua binh tấn công nhưng cũng thất bại trở về.

Thứ hai, so với Tào Ngụy, sức mạnh của Đông Ngô có phần yếu thế hơn. Khi Tôn Quyền xưng đế, những công thần Chu Du, Lữ Mông, Trình Phổ đều lần lượt qua đời.

Tại sao tào tháo chết

Tôn Quyền đã có nhiều cơ hội, nhưng không thể thống nhất thiên hạ thời Tam quốc.

Hơn nữa, sự kiềm chế của các thế lực ở Giang Đông cũng khiến Đông Ngô miễn cưỡng thủ thế tự vệ, thiếu chí tiến thủ.

Ở thời Tam Quốc, trung tâm chính trị của Trung Hoa vẫn ở Lạc Dương, còn khu lưu vực Trường Giang của Đông Ngô chưa có tầm ảnh hưởng sâu rộng.

Những mặt hạn chế này khiến thực lực của Đông Ngô ngày càng suy giảm, cuối cùng mất hoàn toàn khả năng tranh đoạt thiên hạ.

Thứ ba, Tôn Quyền đã chứng minh năng lực của mình suốt một giai đoạn dài ở thời Tam quốc. Nhưng càng về sau, Tôn Quyền càng để lộ ra những nhược điểm khi phải tự mình xuất quân ra trận.

Quân đội Đông Ngô sau này vì lệ cha truyền con nối mà binh mã không có chí hướng chung, quyền lực chia về các gia tộc. Đó là lý do những lần chinh phạt của Tôn Quyền sau này đều thất bại bởi tay Tư Mã Ý.

Thứ tư, nhiều công thần như Lỗ Túc khi còn sống đã nhắc đi nhắc lại chuyện phải liên minh với Thục để làm nghiệp lớn, nhưng Tôn Quyền không bao giờ yên lòng.

Ông nửa muốn liên minh, nửa muốn đánh Thục dẫn đến hai thế lực dù liên minh vẫn không khỏi đề phòng lẫn nhau. Điều này giúp cả Tào Ngụy và Thục Hán một mặt vừa tìm cách ổn định nội bộ, mặt khác lại chưa bao giờ lơi lỏng cảnh giác với Đông Ngô.

Đó là lý do Tôn Quyền không có cách nào định đoạt thiên hạ, dù là người sống thọ nhất thời Tam quốc (qua đời sau Tư Mã Ý).

________________________

Anh trai sớm qua đời là cơ hội "ngàn năm có một" để Tôn Quyền trở thành bá chủ Giang Đông. Liệu có uẩn khúc gì đằng sau câu chuyện này, mời độc giả đón đọc bài dài kỳ tới.

Kỳ đầu tiên

Tại sao tào tháo chết
1
Tại sao tào tháo chết
30 3132 33 34
Tại sao tào tháo chết
100
Tại sao tào tháo chết
Kỳ mới nhất

Đăng nhập

Đăng nhập để trải nghiệm thêm những tính năng hữu ích

Zalo

  • Nóng

  • Mới

  • VIDEO

  • CHỦ ĐỀ

Vì sao Tào Tháo đến khi chết vẫn không dám xứng đế? Tất cả nằm ở 3 bí mật sau

Theo lời của Tào Tháo thì: "Nếu thiên mệnh chỉ trúng tôi, vậy thì tôi sẽ làm Cơ Xương Chu văn Vương!"

Tại sao tào tháo chết

Tào Tháo là một nhân vật gây tranh cãi trong lịch sử Trung Quốc, xuất thân tầm thường nhưng lại là một người có chí hướng, có tham vọng, cùng với sự khôn ngoan của mình, ông đã vùng lên trong loạn Đổng trác những năm cuối thời Đông Hán.

Sau khi Đổng Trác mất, Tào Tháo tiếp nhận ý kiến của Tuân Úc và Trình Dục, đón Hán Hiến Đế đến Hứa Xương vào năm đầu Kiến An (năm 196 sau Công nguyên) và bắt đầu giai đoạn lịch sử "mượn danh nghĩa thiên tử thống lĩnh chư hầu", biến vị hoàng đế 15 tuổi thành con rối của mình, biến sứ mệnh của mình trở nên danh chính ngôn thuận.

Dựa vào con át chủ bài là hoàng đế này, Tào Tháo chiếm một lợi thế tuyệt đối trong chính trị, từ đó, diệt Viên Thiệu, bình Lữ Bố, dần dần thống nhất lưu vực sông Hoàng Hà, khôi phục lại chức thừa tướng, phong Ngụy Vương, và tạo nên bá nghiệp, đặt nền móng cho cục diện chân vạc Tam Quốc.

Có rất nhiều luồng ý kiến khác nhau về Tào Tháo, "Tam Quốc diễn nghĩa" miêu tả ông là một điển hình của một người gian xảo, đa nghi và độc ác, hơn nữa ảnh hưởng lại rất sâu rộng. Ngược lại, Hứa Thiệu, người cùng thời đại với ông lại đưa ra một nhận xét khách quan hơn "Trị thế chi năng thần, loạn thế chi gian hùng" (là một người tài giỏi về chính trị và là một gian hùng thời loạn). Cuộc sống của Tào Tháo có thể được mô tả là bận rộn chuyện quân, sống giữa thế loạn, trải qua không biết bao trận chiến, đối mặt với không biết bao sự chết chóc và cuối cùng đạt đến được đỉnh cao quyền lực. Tuy nhiên, có một vấn đề luôn "làm khổ" cả một thế hệ, đó là: Tào Tháo vào thời điểm đó có thể nói là chỉ cách ngai vàng một bước, ông có thể dễ dàng phế bỏ hoàng đế và lên thay thế, nhưng tại sao trong suốt 25 năm, cũng chính là từ năm 196 sau Công nguyên khi ông "mượn danh thiên tử" cho tới khi qua đời vào năm 220 sau Công nguyên, Tào Tháo lại không đi bước này?

Thiết nghĩ có 3 lý do cho việc này.

Đầu tiên, Tào Tháo không muốn mang cái danh "loạn thần tặc tử"

Vào cuối triều đại Đông Hán, nhà Hán suy bại, thiên hạ hỗn loạn. Tuy nhiên, triều cương luân thường lại vẫn tồn tại về mặt hình thức, các giá trị "trung, hiếu, nhân, nghĩa" trong văn hóa Nho giáo vẫn là giá trị tiêu chuẩn thời bấy giờ. Hà Tiến, Đổng Trác sau khi thao túng triều chính cũng không dám tùy tiện xưng đế, Tào Tháo cũng không phải ngoại lệ.

Trong quá trình đấu tranh với thế lực bên ngoài, ông luôn mượn danh nghĩa của triều đình, lấy danh nghĩa của hoàng đế để thực thi công lý, đưa bản thân đứng về phía của chính nghĩa, giành được sự tín nhiệm về mặt đạo đức. Tào Tháo sở dĩ có thể bình định được Đổng Trác hay phản loạn Lã Bố cũng chính nhờ vào quân át chủ bài triều đình, nếu phế bỏ Hán Hiến Đế, vậy thì ông có khác gì so với Đổng Trác hay Lã Bố? Trí tuệ của Tào Tháo vượt xa Đổng Trác và Lã Bố, tất nhiên sẽ chẳng dại gì mà tự mình biến mình thành tội nhân thiên cổ cả.

Mặc dù Tào Tháo không ngừng tuyên truyền rằng mình "phụng mệnh thiên tử", nhưng quyền lực của thiên tử lại bị ông khống chế, điều này là chuyện mà đến người đi đường cũng biết. Tôn Quyền và Lưu Bị từng mắng ông là "Thân là Hán tướng, thực tế là Hán tặc", nhưng Tào Tháo không sợ kiểu mắng này, vì lúc đó thiên hạ đang bị chia rẽ, quần hùng mắng mỏ, tấn công lẫn nhau là chuyện bình thường, Tào Tháo ngược lại cũng giống như vậy, cũng chỉ trích bọn họ là loạn thần tặc tử. Cái mà Tào tháo sợ đó là để lại điều tiếng trong lịch sử, đây mới là thứ được lưu truyền ngàn đời. Do đó, Tào Tháo luôn duy trì thân phận thừa tướng mà không dám tùy ý xứng đế.

Tào Tháo trong "Thuật chí lệnh" có nói rõ: "Tề Hoàn, Tấn Văn hầu sở dĩ thùy xưng chí kim nhật giả, dĩ kì binh thế quảng đại, do năng phụng sự Chu thất dã." Ý muốn nói, Tề Hoàn công và Tấn Văn hầu thân là bá chủ trong "Xuân Thu ngũ bá", sau khi xứng bá vẫn có thể lưu danh ngàn đời đó là bởi họ vẫn luôn tôn phụng nhà Chu. Hàm ý là nếu một trong hai người đó thay thế nhà Chu, thì đã không có kết quả như ngày hôm nay.

Tào Tháo cũng đang muốn nhân cơ hội này để làm rõ một điều rằng dù thế lực của ông đang rất to lớn, nhưng quyết không một dạ hai lòng, Tào Tháo không muốn làm "gian hùng" cướp Hán mà muốn là một "năng thần" luôn một lòng trung thành với vị vua trẻ. Tất cả điều này đều nói lên rằng Tào Tháo chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Nho giáo, không muốn trở thành tội nhân thiên cổ mà muốn làm một thánh nhân được lưu danh muôn đời.

Thứ hai, căn cứ vào tình hình lúc đó, Tào Tháo không có điều kiện để xưng đế

Mặc dù Tào Tháo đã giành được quyền kiểm soát tuyệt đối triều đình nhà Hán, nhưng quyền lực của ông vẫn chỉ giới hạn ở miền bắc Trung Quốc. Tôn Quyền và Lưu Bị vẫn ở phía đông nam và tây nam, quốc gia vẫn chưa thống nhất, thiên hạ vẫn chưa hòa bình.

Nếu Tào Tháo dám đánh liều xưng đế, ông sẽ trở thành mục tiêu công kích, giúp Lưu Bị và Tôn Quyền nắm được đằng đuôi, lấy cớ lãnh đạo anh hùng đi thảo phạt ông, như vậy thì lợi thế chính trị "mượn danh thiên tử thống lĩnh chư hầu" của ông sẽ chấm dứt, sẽ phải mắc kẹt giữa chính trị và đạo đức, thậm chí có thể gây ra một vòng hỗn chiến mới.

Mặc dù Tào Tháo lúc bấy giờ có trong tay tướng tài binh giỏi, nhưng nếu mang thân phận là loạn thần tặc tử đi đấu lại với anh hùng hào kiệt, vậy thì phần thắng cũng chưa chắc đã nắm trong tay, nói không chừng còn khiến lợi thế hiện tại thành bất lợi, điều này hiển nhiên chẳng có lợi gì cho Tào Tháo, vì vậy, Tào Tháo vô cùng cẩn trọng với việc xưng đế này.

Nhiều thần tử của Tào Tháo cũng đã từng thuyết phục ông xưng đế. Tôn Quyền cũng từng thuyết phục Tào Tháo phế Hán lập Ngụy, nhưng thái độ của Tào Tháo hoàn toàn ngược lại. Theo "Tam quốc chí", vào năm Kiến An thứu 24 (năm 219 sau Công nguyên), Tôn Quyền đã viết thư cho Tào Tháo, bày tỏ sẵn sàng cúi đầu phong Tào làm đế. Tào Tháo ngay lập tức nhìn ra được mánh khóe của Tôn Quyền, cười nói: "Tôn Quyền là đang muốn đưa ta lên bếp lửa nướng đây ư! "Điều đó có nghĩa là, một khi xưng đế, nhất định sẽ giống như rơi vào chảo lửa, Tào Tháo cũng đâu phải người tầm thường. Tào Tháo hiểu rất rõ: Chỉ cần bám chặt vào cái cây đại thụ Hán Hiến Đế thì chẳng ai có thể làm gì được ông, chẳng ai có thể động vào ông được, còn nếu không thì sẽ là tự rước họa vào thân. Như một minh chứng, Tào Tháo được phong làm Ngụy Công, Ngụy Vương, phe đối lập nội bộ và những kẻ địch bên ngoài phản đối ông đều không có kết thúc tốt đẹp.


Thứ ba, Tào Tháo theo chủ nghĩa thực dụng, không coi trọng hư danh

Tào Tháo là một người đầy chí hướng và tham vọng. Khi còn trẻ, ông dự định sẽ kiến công lập nghiệp, muốn đạt được những thành tựu to lớn, tiếc rằng lại sinh ra trong thời loạn, chính trị mục nát, tài hoa không được phát huy, vì vậy phải dấn thân vào con đường tranh đấu. Mục tiêu của Tào Tháo rất rõ ràng, đó là thống nhất thiên hạ, an bang định quốc, những thứ khác đều chỉ là phương tiện. Chọn "mượn danh thiên tử thống lĩnh chư hầu" là phương tiện rất thông minh của Tào Tháo, giúp ông có một lợi thế lớn trong cuộc hỗn chiến này.

Chủ nghĩa thực dụng của Tào Tháo cũng được thể hiện trong việc dùng người. Nguyên tắc dùng người của ông là không hỏi lai lịch, xuất thân, chỉ cần có tài là sẽ được dùng, Những người như Tuân Du cũng là vì vậy mà được chiêu mộ về dưới trướng của Tào, giúp ông thực hiện nghiệp bá vương.

Phong cách thực dụng, không màng hư danh này đã được phản ánh rất rõ qua câu hỏi liệu có nên xưng đế hay không. Sau khi bình định được phía Bắc, Tào Tháo từng bước từng bước đoạt quyền lực của Hán Hiến Đế, cho đến khi Hán Hiến Đế thực sự trở thành con rối và trở thành công cụ cho những mệnh lệnh của mình.

Vào năm Kiến An thứ 28 (năm 213 sau Công nguyên), Tào Tháo với cái giá phải trả là cái chết của Tuân Úc đã được phong chức Ngụy Công và cửu tịch (9 tặng phẩm cao quý nhất mà hoàng đế ban cho thần từ), đồng thời hợp nhất toàn quốc thành cửu châu, khu vực Ký Châu lớn nhất do ông cai quản, Ngụy Quận cũng trở thành Quận lớn nhất. Vào năm Kiến An thứ 22(năm 217 sau Công nguyên), Tào Tháo buộc hán Hiến Đế hạ lệnh cho làm cờ quạt mà chỉ có thiên tử mới có thể dùng, đầu đội một chiếc mũ có mười hai chuỗi ngọc, ngồi chiếc xe dát vàng với 6 con ngựa kéo.

Tại thời điểm này, Tào Tháo không chỉ nắm quyền kiểm soát tất cả quyền lực của triều đình, mà còn sở hữu trang phục mà chỉ có hoàng đế mới được mặc. Lúc này, Trần Quần, Hoàn Giai, Hạ Hầu Đôn và những người khác đều thuyết phục Tào Tháo xưng hoàng đế, tuy nhiên, Tào Tháo không lay động, quyết không làm hoàng đế.

Thực ra, Tào Tháo lúc đó có xưng đế hay không, đây chỉ là vấn đề của tên gọi. Lệnh của hoàng đế là Tào Tháo ra, việc bổ nhiệm quan chức được ông chỉ thị, chính sách của triều đình cũng là do ông quyết định. Tào Tháo chính là kiểu "Đế trong như đã mặt ngoài còn e", lấy danh nghĩa là thừa tướng để đi làm việc của một hoàng đế, thực tế đã là "hoàng đế" rồi thì còn tính toán chi ly cái danh xứng "hoàng đế" làm chi? Hán Hiến Đế có danh xưng là "Hoàng đế", nhưng có tác dụng gì?

Tào Tháo nói trong "Thuật Chí lệnh": "Thân vi tể tướng, nhân thần quý dĩ cực, ý vọng dĩ quá hĩ!", ý muốn nói bản thân có thể làm đến chức thừa tướng đã là cao quý, thỏa mãn lắm rồi. Trở thành "hoàng đế trên thực tế", Tào Tháo đương nhiên là hài lòng rồi, được tận hưởng các đãi ngộ mà chỉ hoàng đế mới được hưởng thì cần gì phải công khai làm hoàng đế, làm như vậy ngược lại sẽ giúp Lưu Bị và Tôn Quyền nắm được đằng chuôi và trở nên thụ động hơn, điều này là không cần thiết! Nếu nhất định muốn cái danh xưng hoàng đế này, vậy thì hãy để con trai làm, vì vậy mà Tào Tháo mới nói: "Nếu thiên mệnh chỉ trúng tôi, vậy thì tôi sẽ làm Cơ Xương Chu văn Vương!". Lịch sử sau này cũng đã chứng minh rằng Tào Tháo thực sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng để giúp con trai lên làm hoàng đế.

Nói tóm lại, Tào Tháo đã xử lý rất khéo léo trong vấn đề có nên xưng đế hay không. Ông lấy danh nghĩa thừa tướng đi làm việc của một hoàng đế, về mặt hình thức vẫn duy trì được lễ giáo Nho gia, về mặt thực tế đã hiện thực hóa được dã tâm và tham vọng của mình, đồng thời khiến Lưu Bị và tôn Quyền không nắm được đằng chuôi, hơn nữa lại tạo được điều kiện thuận lợi giúp con trai sau này xưng đế.

Như Quỳnh

Theo Trí Thức Trẻ

Từ khóa: lịch sử Trung Quốc, Tam Quốc diễn nghĩa, Mục tiêu công kích, tào tháo, xưng vương

Cùng chuyên mục

Xem theo ngày Ngày 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 Tháng Tháng 1 Tháng 2 Tháng 3 Tháng 4 Tháng 5 Tháng 6 Tháng 7 Tháng 8 Tháng 9 Tháng 10 Tháng 11 Tháng 12 Năm 2022 2021 2020 2019 2018 2017 2016 2015 2014 XEM