Top truyện ma hay nhất Việt Nam

Truyện ma kinh dị hay nhất

  • Top truyện ma hay nhất Việt Nam
    Truyện ma: Chiếc điện thoại bị ma ám Chiếc điện thoại di động mới của tôi đang reo vang. Hôm ấy là một ngày đẹp trời, tôi đang ở trung tâm thương mại với cô bạn thân Shermaine ...
    Được đăng 21:28, 5 thg 8, 2014 bởi Hitoshi Matsumoto
  • Top truyện ma hay nhất Việt Nam
    Truyện ma hay: Ma nữ si tình Ngồi lặng lẽ trong góc tối tại quán rượu, Túy run run uống thêm một ly rượu lấy lại bình tĩnh. Anh vừa qua một cơn khủng hoảng trầm trọng ...
    Được đăng 21:13, 5 thg 8, 2014 bởi Hitoshi Matsumoto
  • Top truyện ma hay nhất Việt Nam
    Truyện ma kinh dị: Lời nguyền truyền kiếp Lan là một luật sư cho một văn phòng luật sư có tiếng tại Sài Gòn. Tuấn, chồng nàng là kỹ sư điện cho nhà máy Sài Gòn Thủy Cục ...
    Được đăng 21:03, 5 thg 8, 2014 bởi Hitoshi Matsumoto
Hiển thị bài đăng 1 - 3trong tổng số 3. Xem nội dung khác »

Phần đông người Việt Nam không tin là có ma trên đời nhưng có điều là cực thích nghe truyện ma, tò mò đọc truyện ma và hơn nữa còn truyền tai nhau những truyện ma từ đời này sang đời khác và từ đó hình thành nên truyện ma được các nhà văn hư cấu lại thành những tập truyện ma để đọc và còn được dựng thành phim

Top truyện ma hay nhất Việt Nam

Cũng như các thể loại truyện khác thì truyện ma có rất nhiều thể loại như: Truyện ma kinh dị, truyện ma có thật, truyện ma chơi, truyện ma Việt Namnhưng tất cả đều là một bức tranh bí ẩn bao trùm xung quanh những câu chuyện về đời thường mà người trần mắt thịt không thể nhìn thấy được.

Đặc biệt truyện ma kinh dị dành riêng cho các độc giả yêu thích cảm giác hồi hộp, khiếp sợ, gay cấn, kinh hoàng sợ hãi khi doc truyen ma onlineđặc biệt là những truyen ma kinh di ở Việt Nam những truyện ma mang tính chất, phong tục và âm hưởng về thế giới tâm linh Việt Nam.

Top truyện ma hay nhất Việt Nam

Hầu hết những tác phẩm truyện ma Việt Nam được sáng tác bởi những nhà văn nổi tiếng như: Huỳnh Thượng Đẳng với bút danh Người Khăn Trắng, Nguyễn Ngọc Ngạn với mệnh danh là ông trùm trong làng kể truyện mavà rất nhiều nhà văn nổi tiếng khác

Hãy thường xuyên đón doc truyen ma kinh di hay nhat viet nam để cảm nhận về những truyện ma mang đậm tính chất ma quái Việt Nam và không bị bỏ lỡ bất cứ câu chuyện hay và hấp dẫn nào nhất bạn nhé!


Top truyện ma hay nhất Việt Nam
Đăng ký nhận thông tin về bài đăng

Truyện ma: Chiếc điện thoại bị ma ám

đăng 21:28, 5 thg 8, 2014 bởi Hitoshi Matsumoto

Top truyện ma hay nhất Việt Nam

Chiếc điện thoại di động mới của tôi đang reo vang. Hôm ấy là một ngày đẹp trời, tôi đang ở trung tâm thương mại với cô bạn thân Shermaine Chia. Chúng tôi định ăn nhẹ trước khi đến thư viện.

Tôi thọc tay vào túi xách và lôi ra chiếc điện thoại.

Màn hình bật sáng và tôi thấy số điện thoại nhà tôi nhấp nháy trên màn hình.

Ước gì tôi đã không trả lời cuộc điện thoại ấy vì cuộc sống của tôi đã thay đổi kể từ giây phút đó. Và tôi phải cảnh báo với các bạn là những gì các bạn sấp đọc sau đây là những đều có thật. Tôi là Jean Tan. Tôi cũng như các bạn. Điều cuối cùng mà toi mong đợi là có một điều gì đó thực sự đáng sợ xảy đến với tôi!

Tôi áp chiếc điện thoại vào tai và nghe rất rõ giọng của mẹ

Lean, mẹ muốn gặp con.

Vâng, thưa mẹ. Tôi trả lời và ngạc nhiên khi thấy mẹ tôi gọi cho tôi từ nhà. Vì trước đó, mẹ đã nói với tôi là bà sắp ra ngoài.

Mẹ muốn con đón chiếc xe buýt số 037 và đi đến trạm cuối. Mẹ sẽ gặp con ở đó.

Tôi nhăn nhó: Nhưng chiếc xe buýt 037 đó đi đến trạm nào? Tôi chưa bao giờ nghe về chuyến xe này.

Giọng mẹ tôi giận dữ: Jean, con phải làm theo nhưng gì mẹ nói. Đón chiếc xe buýt số 037 và đến trạm cuối!

Một tiếng cách kho khốc vang lên. Mẹ tôi đã cúp máy, Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc rồi tắt máy và quay sang Shermaune. Shermain năm nay 12 tuổi, cùng tuổi với tôi.

Mẹ muốn gặp tớ bây giờ. tôi giải thích.

Shermaine có vẻ thât vọng: Nhưng..Jean, bọn mình sắp phải đến thư viện. Bọn mình phải tìm được mấy cuốn sách để chuẩn bị cho buổi học ngay mai.

Tớ biết, tôi thở dài. Nhưng chắc là phải có việc rất quan trọng thì mẹ tớ mới gọi cho tớ gấp như vậy.

Nhưng rồi tôi lại tươi tỉnh lên vì nảy ra một ý: Shermaine này, tại sao cậu không cùng đi với tớ? Sau khi gặp mẹ tớ xong chúng mình có thể cùng đến thư viện luôn.

Shermaine nhún vai: Được thôi. Mẹ bạn đang ở đâu vậy?

Mẹ đang đợi bọn mình đấy. tôi nói với Shermaine khi chúng tôi đi khỏi trung tâm thương mại: Mình phải đón chiếc xe buýt số 037.

Khi chúng tôi đi đến trạm xe buýt, tôi nhìn quanh tìm bóng dáng của chiếc xe tôi đang cần tìm. thật là lạ: Tôi reo lên bằng một giọng khang khác và rỗng tuếch. Không có chiếc xe buýt nào như vậy!

Trông Shermaine cũng có vẻ khác lạ. Đó cũng là lý do vì sao chúng tôi thân nhau. Tối giống Shermaine rất đơn giản. Ngoại trừ có một điểm khác giữa hai chúng tôi: tôi tin có ma, còn Shermaine thì không. Hay là mẹ cậu đọc sai số? Shermaine nhướng mày. Hoặc có thể bác ấy chỉ muốn giữ chân cậu?

Không đâu! Tôi lắc đầu. Mẹ tớ luôn luôn nhớ chính xác những thứ như số hiệu xe buýt.

Liền lúc đó, một chiếc xe buýt trờ tới.

Nhìn kìa! Shermaine huých mạnh khủyu tay vào tôi.

Tối nhìn thấy rõ số tuyến 037. Ngoài bọn tôi ra, không còn ai lên xe, vì vậy hài đứa vội băng qua đường cho kịp trước khi xe lăn bánh.

Chú cho chúng cháu xuống ở trạm cuối. Tôi nói với người tài xế.

Bọn tôi trả tiền vé và đi xuống cuối xe. Hai đứa chung tôi thường xuống cuối xe mỗi khi xe buýt đông nghẹt người. Cánh cửa đóng sầm lại và chiếc xe buýt vắng khách bắt đầu lăn bánh. Xe chạy thei đường chính, xa dần trung tâm thương mại.

Tại sao cậu không hỏi lại mẹ cậu xem, phòng khi cậu có thể nghe lầm số? Shermaine đề nghị.

Thật là một ý kiến hay. Nhưng khi tôi gọi về nhà không có ai bắt máy.

Chắc là mẹ cũng đang trên đường đến đấy. Mẹ tớ khong dùng điện thoại di động, vì vậy tớ không thể gọi cho mẹ tớ được.

Thật là buồn cười; tôi không thể sống mà không có điện thoại di động, vì thế người lớn sao có thể giải quyết được mọi chuyện khi thiếu nó?

Chiếc xe buýt chạy ngang qua vài ngôi nhà và một công viên. Sau đó, nó rẽ vào một con đường mà bọn tôi chưa từng thấy trước đó.

Chiếc xe này chạy đi dâu vậy nhỉ? Shểmain thắc mắc.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường được bao bọc bởi những hàng cây cao và bụi rậm. Bóng cây che tối cả mặt đường. Điều này làm tôi nghĩ bọn tôi đang ở trong một đường hầm.

Bọn mình không hề biết nơi này là nơi nào.

Tôi chợt thấy rùng mình.

Tiếng ầm ầm đơn điệu của động cơ xe làm cho tôi buồn ngủ. Thình lình, xe xóc mạnh lên và dừng lại.

Đây là trạm cuối, người tài xế gọi chúng tôi. Shermaine và tôi ngơ ngác nhìn nhau.

Bác có chắc không? Shermaine hỏi lại.

Đây là trạm cuối người tài xế lặp lại

Hai đứa bước xuống đường. Đó là một ngõ cụt. Chiếc xe buýt đã bắt đầu quay trở lại hướng cũ.

Mẹ đâu nhỉ? Tôi hoang mang nhìn quanh.

Tớ không thấy mẹ đâu cả!

Có thể bọn mình đã đến đây trước bác ấy! Shermaine nói.

Chiếc xe buýt đã chạy mất hút. Một sự im lặng lạ lùng bao trùm lên hai đứa tôi. Mọi vật đều im lìm, không một tiếng chim, không có cả một con côn trùng. Trời tắt nắng. Mây đen đang ùn lại trên bầu trời trên đầ chúng tôi. Chợt Shermaine vừa thở hổn hển vùa chỉ cho tôi một cánh cổng nhỏ nằm ngay bức tường phía sau hàng cây.

Bọn tôi đi về hướng đó. Tôi đẩy cánh cổng. Nó mở toang và hai đứa bước qua. Đột nhiên tim tôi dường như ngừng đập. Xung quanh 2 đứa là những tấm bia và những ngôi mộ. Những bụi cỏ dài xào xạc dưới chân bọn tôi. Không khí thật lạnh lẽo. Cánh cổng khi nãy chính là cổng sau của một nghĩa trang.

Không thấy bóng dáng mẹ tôi. Nỗi kinh hoàng của tôi chỉ mới bắt đầu! Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, văng tung tóe lên những ngôi mộ lâu năm. Shermaine và tôi chạy đến núp dưới tán lá của một cây to.

Bọn tôi leo lên gễ cây và nép mình vào thân cây đầy sẹo. Chẳng bao lâu, một màn mưa xám xịt đã bao phủ cả khung cảnh ảm đạm.

Tại sao mẹ cậu lại hen gặp cậu trong nghĩa trang? Shermaine rùng mình.

Tôi cũng đang thắc mắc về điều đó.Điều này chẳng có nghĩa gì cả, phải không? Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi.có lẽ tớ nên gọi lại cho mẹ tớ?

Lần này, khi tôi gọi về nhà thì gặp được mẹ.

Mẹ, mẹ đang làm gì ở nhà vậy? Mẹ đã hẹn gặp con tại nghĩa trang này cơ mà? tôi hỏi.

Nghĩa trang à? Giọng me tôi đầy vẻ kinh ngạc.

Nghĩa trang nào? Con đang nói gì vậy Jean?

Đó là ý của mẹ mà! tôi nhắc cho mẹ nhớ. Đôi khi người lớn cũng có thể làm cho người khác tức điên lên được. Mẹ không nhớ à? Mẹ đã gọi cho con và bảo con đón chuyến xe buýt 037.

Mẹ tôi nổi giận. Mẹ chưa bào giờ nghe nói đến chuyến xe buýt nào mang số 037 cả! Bà quát lên trong điện thoại, và mẹ cũng không gọi cho con!

Chính mẹ gọi con cơ mà! Tối cũng tức tối gào lên trong điện thoại. Mưa xuyên qua những khoảng trống giữa những cành cây già nua xương xẩu rơi nhỏ giọt xuống đầu tôi.

Jean, mẹ không có gọi cho con. Giọng mẹ tôi đầy vẻ kich động. đây có phải một trò đùa? và cái nghĩa trang chết tiệt mà con đang ở trong đó là ở nơi nào vậy?

Con không biết. tôi khóc: Từ trung tâm thương mại đến đó mất khoảng nửa giờ Nó nằm cuối một con đường lạ hoắc và xuyen qua một khu rừng rậm!

Mẹ tôi nín thở: Ồ không, không phải cái nghĩa trang đó chứ! Jean, con phải cẩn thận, mẹ cảnh báo tôi. nghĩa trang đó đã bị đóng cửa nhiều năm nay rồi. Không có ai dám đến đó!Con đừng nói chuyện với ai nhé! Mẹ sẽ đến đón con ngay bây giờ! Hãy chở mẹ bên ngoài nghĩa trang nhé! Mẹ tôi dập máy.

Tôi kể cho Shermaine nghe những gì mẹ tôi nói.

Vậy, nếu như mẹ cậu không gọi cho cậu thì là ai? Shermaine thắc mắc.

Tôi chỉ biết nhún vai. Lúc này, đầu óc tôi đang quay cuồng. Hay là một đứa bạn nào đó đã bày trò này? Yu Xian, hoặc có thể là hidayah. không không thể nào. Không ai trong đám bạn tôi có thể bắt chước được giọng mẹ tôi được! Và còn chiếc xe buýt 037 nữa Nó ở đâu ra?

Trời càng lúc càng mưa lớn, thỉnh thoảng vài chớp xanh lè lóe lên, xé toang bầu trời xám xịt đầy u ám.

Chúng tôi quay trở lại phía cánh cổng. Mặt đất đầy bùn sình và một hai lần gì đấy Shermaine phải túm lấy một vài tấm bia để khỏi bị ngã.

Đừng đụng vào chúng! tôi cảnh bào Shermaine

Nhưng cô chỉ nhìn lại và cười: Jean bạn tin là có ma à?

Đâu đó sau lưng chúng tôi vọng lên một tiếng tru, nghe như tiếng tru của một con chó đang buồn bã. Hoặc có thể là một con chó sói, đôi khi thấy cô đơn nó lại tự tru lên để an ùi mình.

Tớ ghét nơi này! tôi hét lên.

Nó chỉ là một nghĩa trang thôi mà, Shermaine đi tiếp: Không có hồn ma hay con ma cà rồng nào núp trông mấy ngôi mộ này đâu!

Tôi kềm nén để khỏi gào lên.Đừng nói như thế! nếu lỡ tôi hạ vọng, nếu lỡ có cái gì đó nghe thấy bạn thì sao?

Thật ngớ ngẩn! Shermaine tỏ vẻ khó chịu. Tôi lại nghe thấy tiếng tru của con chó vọng lại. Khi chúng tôi ra tới ngoài đường, hơi nước bôc lên từ những chỗ ấm ướt cón nắng chiết vào. Phía sau ót tôi có cảm giác như kiến bò. Chúng tôi không phải một mình. Có ai đó đang theo dỗi chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Tôi liêc nhìn lại cánh cổng. Đó có phải là cái bóng mà tôi cảm nhận? Đúng vậy có cái gì đó đang di chuyển!

Tôi túm lấy cánh tay Shermaine: Bọn mình ra ngoài đường đi!

Trong khi đợi mẹ đến đón 2 đứa, tôi nhìn chiếc điện thoại mình. Tôi tự hỏi nếu như mẹ không gọi cho tôi, thì ai đã gọi?

Shermaine chắc hiểu được tôi nghĩ gì.

Tớ cá đó là một cuộc gọi đến kết nối nhầm hoặc là người ta nhầm số. Có ngưới nào đó gọi cho người khác, nhưng không biết làm sao mà cuộc gọi của họ lại nhầm vào máy của cậu/

Tôi im lặng gật đầu.

Có thể cậu ấy nói đúng. Nhưng có thể cậu ấy đoán sai.

Có quá nhiều trùng hợp ngẫu nhiên làm sao tin nổi.Có người nào đấy gọi cho người khác có thể lắm chứ. Nhưng làm sao có thể gọi cho một người khác mà trùng tên với tôi được cơ chứ?

Không, tôi khẳng định có điều gì bí ẩn trong chuyện này đây. Nhưng sau đó, tôi nhìn thấy xe của mẹ tồi xuất hiện trên đường. Và trong giây lát, tất cả nỗi sợ hãi trong tôi biến mất


Truyện ma hay: Ma nữ si tình

đăng 21:13, 5 thg 8, 2014 bởi Hitoshi Matsumoto

Top truyện ma hay nhất Việt Nam

Ngồi lặng lẽ trong góc tối tại quán rượu, Túy run run uống thêm một ly rượu lấy lại bình tĩnh. Anh vừa qua một cơn khủng hoảng trầm trọng

Tiếng người cười nói xung quanh không làm bớt nỗi sợ hãi và cảm giác cô đơn đến tột cùng của Túy. Tại sao tình trạng xui xẻo cứ bám theo anh không ngừng? Tiếng điện thoại cầm tay vang lên mơ hồ bên cạnh, Túy hững hờ cầm lên trả lời:

-Tâm hả? Ờ, đừng lo cho anh, anh về liền.

Tiếng người vợ ngọt ngào trong điện thoại dặn dò anh lái xe cẩn thận, Túy cười cay đắng nghĩ thầm:

-Trễ quá rồi, anh đã làm một chuyện chính bản thân anh không thể nào tha thứ cho mình.

Đặt điện thoại xuống, Túy nhớ lại chuyện cũ đã xảy đến với anh nhanh như một cơn lốc xoáy trong mấy tháng qua mà bây giờ anh mong nó chỉ là cơn mộng dữ. Túy ước gì anh có thể xoay ngược lại được thời gian, phải chăng đó là định mệnh?

Túy là một người đàn ông phải nói là thành công, anh là một bác sĩ nội khoa tại một bệnh viện công của thành phố Seal Beach, đó cũng là niềm hãnh diện của mẹ Túy. Túy qua Mỹ theo diện tỵ nạn với bà mẹ vì ông bố Túy đã mất trong trại cải tạo, nhà chỉ còn hai mẹ con, Túy là con một. Chịu ảnh hưởng của bố, Túy dáng người cao lớn, đi đứng nói năng điềm đạm, từ tốn. Nói chung, Túy là một người lý tưởng cho các cô, mẫu đàn ông thời đại. Hồi còn ở Việt Nam, Túy cũng đã có một mối tình đáng ghi nhớ. Qua đến Mỹ, phải lo vật lộn với bài vở ngập đầu, chương trình học, Túy không dám nói chuyện tình cảm, yêu đương, tuy không thiếu các bóng hồng để ý tới anh. Nói đúng ra, vì anh thương mẹ, một người đã chịu bao nhiêu là cực khổ. Vừa mới ra trường, khi Túy bắt đầu kiếm ra tiền, mẹ Túy đã kiếm cho anh một người vợ mà theo bà rất là xứng với anh, người đó là Tâm. Tâm vừa đẹp người, lại đẹp nết, chăm sóc mẹ Túy như mẹ ruột và làm cho gia đình nhỏ bé của anh sống động, đầm ấm hơn. Tâm có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng mịn, giọng nói dịu dàng, gần nàng Túy có cảm giác thật êm đềm. Nàng như một giòng suối mát, mang lại cho anh sự an ủi khi cần đến. Đầu năm nay, khi Tâm có triệu chứng mang thai thì cả nhà quyết định dọn nhà lớn hơn. Sau cùng họ đã tìm ra căn nhà vừa ý ở Signal Hill. Căn nhà tọa lạc trên đồi cao, phải lái xe đi lên mấy con đường ngoằn ngoèo mới tới. Ở đó có thể nhìn được cả thành phố Long Beach phía dưới, và thích nhất là ban đêm, khi thành phố lên đèn, họ có thể nhìn thấy được những ánh đèn màu lấp lánh chung quanh như những vì sao. Nhà gần thành phố và nhà thương Túy làm việc, nhưng lại có được sự yên tĩnh và riêng tư, không khí trong lành. Dọn nhà, chỉ có mẹ Túy là cằn nhằn, bà cụ nói nhà rộng quá, ở phí đi, tiền nhà trả góp lại cao, rồi cái số nhà cái số xui xẻosố 666. Nghe đâu đó là số tượng trưng cho ma quỷ (!) Không biết có thật không, nhưng từ hôm dọn vô nhà mới, bà cụ ít khi đi đâu, bịnh hoạn luôn. Túy là bác sĩ nhưng cũng chịu thua cái bệnh già của mẹ. Tâm thì nghỉ làm, ở nhà lo chăm sóc cho bà cụ với cái bụng đã khá lớn. Trong hạnh phúc êm đềm ấy, Túy không thể nào tưởng tượng được là có ngày hôm nay, và định mệnh đã bắt đầu vào lúc anh không ngờ nhất

Một buổi tối ở ca trực tại bịnh viện, Túy được cô y tá kêu đến phòng cấp cứu. Một bịnh nhân đã dùng lượng ma túy quá liều với rượu, sau đó bị ngất đi tại một câu lạc bộ gần đó. Đã quá quen với những trường hợp tương tự, Túy thản nhiên bảo y tá lo dụng cụ thử máu, đo mạch và cấp cứu để cứu người. Vừa lướt qua khuôn mặt của người bịnh, Túy sửng sốt giật mình. Cũng may là anh quay mặt đi kịp để dấu vẻ bối rối không cho mấy cô y tá chung quanh trông thấy. Tay anh hơi run và tim anh đập mạnh. Người con gái nằm kia anh vừa nhận ra là Nhàn, người tình cũ. Bao nhiêu năm nay không gặp mặt cô, anh nghĩ là đã quên nhưng tình cảm đó chỉ tạm chôn dấu đi nay lại bừng bừng sống dậy. Nhàn nằm đó, hai hàng mi dài rũ xuống, da tái xanh, mái tóc dài xoã sang bên gối. Điểm nổi bật bao giờ cũng dễ nhận ra trên khuôn mặt đẹp của cô là nốt ruồi duyên trên khóe môi. Hồi đó, Túy hay âu yếm chọc cô đó là nốt ruồi ăn hàng. Không hiểu sao Nhàn có sức quyến rũ kỳ lạ đối với Túy. Cũng như bây giờ, trong lúc cô đang hôn mê, Túy phải ráng dằn lòng, để không đưa tay ra vuốt tóc cô. Mọi việc cấp cứu tiến hành thuận lợi, Nhàn đã qua thời kỳ nguy hiểm. Xem lại hồ sơ bịnh nhân, Túy thấy ghi tên:

-Nancy N. Nguyen-Williams.

Thì ra cô đã lấy chồng, tự dưng Túy cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì quý giá, anh buồn rầu dặn cô y tá trực săn sóc Nhàn, khi nào bịnh nhân tỉnh dậy thì báo cho anh ngay.

Túy không ngờ gặp lại Nhàn trong một hoàn cảnh như thế này, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy mình có lỗi. Khi xưa, hai người chỉ hẹn hò, chưa hứa hẹn gì với nhau nhưng tình cảm hai người phải nói là gắn bó. Đột nhiên Túy bỏ đi vượt biên không một lời từ giã, rồi anh mất liên lạc với Nhàn. Đời sống của Nhàn chắc không được hạnh phúc, vì nếu không tại sao cô vô nhà thương mà thân nhân lại không có ai thăm hỏi .đang suy nghĩ lan man thì có điện thoại báo bệnh nhân phòng số 44 đã tỉnh. Túy hồi hộp trở lại phòng 44 . Nhàn nằm đó, đầu gối cao nhìn ra phía cửa, Túy thấy cô vẫn đẹp như ngày nào, đôi mắt sâu thẳm của cô như biết nói, anh dừng chân ở cửa phòng ngần ngại, không biết Nhàn còn nhớ anh không. Nhàn yếu ớt kêu:

-Phải anh Túy đó không? Nhàn nè anh

Túy lại gần Nhàn, nắm lấy tay cô:

-Em khỏe chưa? Không ngờ mình gặp nhau ở đây.

Nhàn vừa ngượng ngùng vừa mừng và kể cho Túy nghe những chuyện gì xảy ra cho cô hơn mười năm nay. Cô không có thân nhân ở đây. Ba má cô vẫn còn ở VN, hai đứa em hiện đang ở bên Đức. Cô lấy chồng cách đây hai năm, chồng cô là một thương gia người Mỹ. Cuộc hôn nhân không kéo dài lâu, chồng cô đã bị tử nạn trên máy bay vào hai tháng trước. Vì cô đơn cô đâm ra rượu chè tìm quên, ai ngờ đó cũng là nguyên nhân làm cho cô bị xảy thai, mất chồng rồi mất cả con. Nghẹn ngào kể xong, cô gượng cười:

-Gặp lại anh em mừng lắm, anh thì sao? Anh đã lập gia đình chưa?

Không hiểu sao, Túy nhìn cặp mắt long lanh của Nhàn, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu hồng hào hơn một chút, Túy tự dưng không muốn thấy cô buồn, Túy nói dối:

-Chưa, anh vẫn ở với mẹ anh.

-Có phải hông? Em hỏng tin

Nói vậy nhưng ánh mắt Nhàn ngập đầy niềm vui, cô mừng quá, lắc lắc cánh tay Túy và bắt đầu huyên thuyên kể tiếp những chuyện đã qua, hai người tâm sự cho đến sáng.

Sau đó là những buổi gặp mặt thơ mộng, và cũng kể từ đó Túy bắt đầu nói dối nhà nghề hơn, anh nói dối cùng một lúc với cả hai người đàn bà. Thật ra Túy không phải là một con người bay bướm, nhưng anh vốn mềm yếu trong chuyện tình cảm, không dứt khoát. Túy biết là mình sẽ không giấu được lâu, anh hy vọng khi nào Nhàn vui vẻ, yêu đời hơn, anh sẽ tìm cách nói cho nàng hiểu là anh đã có vợ. Hồi xưa, mẹ anh cũng đã khuyên anh:

-Con bé Nhàn nó đẹp quá, ai lấy nó rồi cũng khổ, không phải mẹ không thương nó, nhưng mẹ thấy hình như nó có tướng sát phu (!) .

Cũng đã có lần Túy từng so sánh, nếu nói vợ anh, Tâm, là một giòng suối mát êm đềm, thì Nhàn trái hẳn lại, cô là một hỏa diệm sơn không biết bốc cháy bất cứ lúc nào. Nhàn là một người đàn bà nhiệt tình, và đó cũng là điều làm cho Túy say mê. Túy sắm thêm một cái điện thoại cầm tay, viện cớ để cho nhà thương có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào. Túy cho Nhàn số điện thoại ở nhà thương, nhưng ngày nào anh cũng phone cho cô và đến thăm cô mỗi tối. Từ nhà Nhàn đến nhà Túy cũng không xa lắm, khoảng nửa tiếng đồng hồ lái xe. Nhàn có căn nhà riêng ở gần ven biển thành phố Huntington Beach, nhờ vào số tiền bảo hiểm nhân thọ do ông chồng chết đi để lại Nhàn không phải lo lắng nhiều về sinh kế. Tối hôm đó, như mọi lần, Túy đến thăm Nhàn, bên ngoài trời mưa lớn, nước mưa che hết cả mặt kính xe. Túy nghĩ thầm, tối nay anh sẽ về nhà sớm với vợ, anh đã hứa với Tâm. Tâm dạo này yếu lắm, có thể nàng sẽ sanh non.

Buổi ăn tối lãng mạn đã được Nhàn chuẩn bị cả buổi chiều, cô cố gắng tập nấu những món mà Túy ưa thích. Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt Nhàn càng tăng thêm vẻ mờ ảo. Đang ăn thì điện thoại cầm tay của Túy reo lên phá đám, nghĩ là nhà thương gọi, Nhàn gắt:

-Kệ nó anh, ăn xong đi đã.

Túy với tay vô trong áo vét treo ở thành ghế, lôi điện thoại ra miễn cưỡng nói:

-Để xem có chuyện gì, anh không sao, em ăn đi Hello, hả, vậy à? Anh về liền, chờ anh

Nhìn mặt Túy biến sắc, Nhàn đoán là có chuyện quan trọng, cô hỏi:

-Bộ nhà thương gọi hả anh?

Túy cầm lấy ly rượu uống vội, xô ghế đứng lên, anh xoay người vướng phải chân bàn khiến người nghiêng qua một bên, trái với thái độ từ tốn hằng ngày, anh luống cuống:

-Anhanh phải đi ngay, lát nữa anh phone cho em .

Nói xong, không đợi Nhàn trả lời, Túy bước nhanh vô phòng tắm rửa mặt. Nhàn nhìn cái điện thoại Túy để trên bàn, trí tò mò nổi lên, cô thắc mắc, không biết ai mà quan trọng vậy. Cô ngần ngừ vài giây, cầm điện thoại lên bấm số kêu ngược lại. Đầu giây bên kia, một giọng nói ngọt ngào của một người đàn bà trả lời:

-Hello ?

Nhàn cắn mạnh môi, cô hỏi vội:

-Dạ, có phải nhà anh Túy đó không ạ?

-Phải, tôi là vợ anh ấy, cô kiếm anh Túy có chuyện gì cần không?

-Dạ không, xin lỗi bà, để khi khác tôi sẽ gọi lại sau.

Khi Túy ở trong phòng tắm bước ra lấy áo vét để mặc lên người thì đã thấy Nhàn nước mắt lưng tròng ngồi chết lặng ở bàn ăn. Túy liền hỏi:

-Sao vậy em? Giận anh à, tối nay không ăn thì mai anh ráng ăn cho hết

Nhàn nhìn Túy, cô nói nhỏ:

-Tại sao anh có vợ rồi mà dấu em?

Túy ngập ngừng im lặng hồi lâu, quay lưng đi lẩn tránh ánh mắt soi mói của Nhàn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa to:

-Anh xin lỗi em, vì anh thương em quá nên không muốn em buồn. Nếu em đã biết thì anh cũng đỡ khó xử.

Nhàn ngắt lời Túy và nói lớn hơn:

-Anh biết là em không thể xa anh được, anh nói đi, anh ở với em hay về với vợ anh ?

-Anh anh dĩ nhiên là anh chọn em, nhưng hôm nay vợ anh sắp sanh, để anh về rồi anh sẽ nói chuyện với em sau

Nhàn bật khóc lớn, cô nói nếu anh về thì sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa. Túy không biết nói sao, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Túy để mặc Nhàn vật vã, anh đi ra xe như chạy trốn.

Lái xe ra khỏi nhà Nhàn, lòng Túy vẫn thấp thỏm không yên, linh tính cho anh biết sẽ có chuyện không hay xảy ra. Trời mưa như trút từng cơn nước đập vào kính xe, cây gạt nước quay qua, quay lại vẫn không gạt rõ tầm nhìn cho người lái. Ra đến xa lộ 405, xe bị kẹt xếp từng hàng dài thăm thẳm không biết tới bao giờ mới thông. Sau hơn một tiếng đồng hồ nhích từng chút một, chắc không thể về nhà được, Túy sốt ruột cầm điện thoại lên gọi về nhà, anh dặn Tâm:

-Em nhớ soạn sẵn một ít quần áo, anh về là đi ngay. Anh đang bị kẹt xe, nếu anh không về kịp, em kêu bạn anh, bác sĩ Đăng tới chở em lại nhà thương Memorial, anh sẽ lại đó sau nhé.

Ngồi trong xe, chân nhấp chân ga, Túy lại nhớ đến Nhàn, không biết giờ này cô ngủ chưa? Nhìn đồng hồ, thấy kim chỉ đã mười hai giờ đêm, Túy lại cảm thấy ruột mình thắt lại vô cớ, chắc hồi tối ăn vội nên bụng đói. Túy ráng lách xe ra lane phải để tìm lối ra, kiểu kẹt xe này thì phải kiếm đường trong đi cho mau. Vừa nhìn chừng xe bên cạnh, Túy gọi điện thoại cho Nhàn, điện thoại reng một hồi lâu, không thấy Nhàn bốc lên, có thể cô đã ngủ rồi.

Ra khỏi freeway, Túy thở phào, nhấn chân ga. Trong làn mưa dầy đặc, hình như có một bóng trắng lao vụt ra ngay đầu xe anh, đường trơn, xe đang lao với tốc độ nhanh, Túy hốt hoảng thắng xe nhưng không kịp. Chiếc xe quay chao đi xém tông vô bờ lề bên kia đường. Túy vội vã đậu xe vô lề, tắt máy xe, nhìn ra ngoài. Đường chung quanh không một bóng xe, khúc rẽ này vắng vẻ, nhìn xuống đường, Túy giật thót mình khi thấy một xác người trắng toát nằm đó không xa. Túy lấy hết can đảm, mở cửa xe, mặc cho trời dang mưa, chạy ra nhìn cho kỹ. Đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, anh vừa đi lại gần cái xác vừa hy vọng người đó còn sống. Đó là một cô gái, mái tóc dài che phủ hết mặt cô, cô mặc áo ngủ mỏng manh màu trắng, chân không mang giầy. Túy vén mái tóc cô gái, anh tính đưa tay ra rờ mũi xem chừng. Một hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt anh, người con gái đó không ai xa lạ, chính là Nhàn! Trong kinh nghiệm bác sĩ của Túy, đây có lẽ là một cái xác ghê rợn nhất mà anh từng gặp, mắt Nhàn trợn trừng, đôi măt đẹp sâu thẳm từng nhìn Túy âu yếm tình tứ, nay không còn sức sống, trắng dã, máu từ trong miệng Nhàn ứa ra nhỏ xuống chiếc áo trắng sũng nước mưa, đôi môi đỏ mọng xinh tươi của cô nay đã trở thành màu tím thẫm, mặt cô trắng như tờ giấy. Hiển nhiên cô đã chết, và người lái xe đụng cô là Túy. Nghĩ tới đây, Túy buông vội cái xác xuống, chạy mau lại chiếc xe Volvo của mình, anh phải chạy cho xa, càng nhanh càng tốt.

Một tay Túy run rẩy vặn chìa khóa nổ máy xe, tay kia xập cửa lại. Túy chạy xe trên đường vắng, chạy không định hướng, đầu óc còn lởn vởn hình ảnh ghê rợn của Nhàn. Túy lẩm bẩm:

-Anh đã giết em anh không muốn như vậy đâu Tha lỗi cho anh nghe Nhàn.

Không hiểu vì thấm nước mưa hay sao, tự nhiên Túy thấy lạnh buốt, trong xe như có một luồng gió lạnh ở đâu thổi tới. Túy giật thót người, anh ráng gồng hết bao nhiêu bắp thịt ở cổ lên để từ từ quay sang bên cạnh. Trên chiếc ghế đối diện Nhàn ngồi lù lù ở đó, nhe hàm răng đỏ ối những máu ra cười với anh! Cũng nụ cười ấy, hàm răng ấy, lúc trước dễ thương và mời gọi bao nhiêu thì bây giờ mang lại cho Túy một niềm ghê sợ, anh kinh hãi á khẩu, không nói được lời nào. Nhàn âu yếm đưa tay ra sờ mặt Túy, cử chỉ cô thường làm với anh, tay cô lạnh như đá. Túy ngồi như bị đóng đinh, anh tưởng chừng mình đang ở một thế giới nào khác, trong thế giới đó không có sự sống. Chiếc xe lao vun vút không người điều khiển, đâm xiên xiên vô trườn dốc trên con đường Cherry, trước khi bắt vô con đường ngoằn ngoèo lên dốc cao. Xe Túy đụng vô một thân cây ở trong khu rừng thưa, đầu anh đập mạnh vô tay lái, anh đã bất tỉnh liền ngay sau đó

Tỉnh dậy, Túy ôm đầu ngơ ngác nhìn chung quanh, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Túy nói thầm:

-Mong là mình chỉ nằm mơ thôi, tất cả chỉ là ác mộng Nhàn chưa chết

Nhìn vô đồng hồ tay, thấy đã gần ba giờ sáng, Túy giật mình, nhìn ra ngoài xe, mưa đã tạnh, bóng đêm im lặng trong khu rừng vắng. Túy hơi nhăn mặt khi thấy đầu và tay nhói đau. Túy thử nổ máy xe, may quá, chiếc Volvo cứng cáp lúc này là một vị cứu tinh cho anh, máy vẫn nổ đều, anh thử de xe lại để lấy trớn, chiếc xe hơi bị khựng lại như bị chắn bởi vật gì, chắc la` một cành cây to, mặc kệ, Túy phải đi khỏi chỗ này, anh rú ga cho xe chồm lên ra sau. Hình như có một tiếng vọng xa xôi, tiếng thét thê thảm đâu đó, Túy giật mình, nhìn lên kính chiếu hậu, một con quạ đen vụt đập cánh bay lên tàng cây mờ mờ. Nhìn sang ghế xe bên cạnh, Túy thấy trống trơn, bỗng tay anh lại run lên, trên nệm ghế da, một vũng nước mưa còn đọng ở đó. Cả đêm thần kinh căng thẳng, Túy thật là mệt mỏi, anh lái xe chầm chậm lên con dốc. Anh lục túi tìm điện thoại để kêu về nhà. Chuông reo một hồi lâu thì có tiếng mẹ anh:

-À lố, Túy đó hả con? Trời ơi, cả đêm con làm mẹ sốt ruột, con Tâm đã vô nhà thương rồi sanh rồi. Con đi đâu vậy?

Túy nói nhanh cho qua:

-Con bị đụng xe nhưng không sao, bây giờ con về liền.

-Sao thế con? Mẹ lo quá có ngủ được đâu, mưa gió thế này, thôi, con về rồi chở mẹ đi ra nhà thương luôn, hèn chi mẹ cứ nóng ruột mãi, ở nhà một mình chắc mẹ phát điên.

Túy cũng mong là bây giờ có mẹ ở bên cạnh, anh cảm thấy cô đơn và sợ hãi. Khi Túy tới nhà thương, Tâm đã được chuyển qua phòng dưỡng bịnh, nàng có vẻ mệt mỏi. Em bé sanh non hơn một tháng, đó là một bé gái. Bác sĩ Đăng, bạn của Túy, bắt tay chúc mừng anh đã được làm cha. Bác sĩ Đăng vui vẻ:

-Bà nhà sanh hơi khó vì thiếu tháng, nhờ có tôi chích thuốc giảm đau nên chỉ đau bụng có hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng baby sẽ phải nằm trong lồng kiếng một thời gian. Thôi, ông mau vô thăm dzợ con đi, bả đang giận ông đó!

Tâm hờn mát nhìn chồng:

-Mẹ nói cho em nghe rồi, anh mất hồn mất vía rồi sao, đụng xe không kêu cho em khỏi mong?

Túy cười gượng:

-Đâu có gì, em có đau nhiều không?

-Nếu có anh ở bên cạnh thì em sẽ đỡ đau nhiều hơn, anh đã bế con chưa, con mình giống ai vậy anh?

Đứng bên ngoài, Túy nhìn vô lồng kiếng, gương mặt em bé đỏ chót, môi như bôi son, mày đậm, mi dài. Túy mỉm cười với con, bỗng anh trố mắt nhìn trừng trừng, trên cái miệng nhỏ nhắn đang há ra, một chấm nốt ruồi đen ở môi trên thật đậm!!!

Bà mẹ Túy đứng sau lưng anh, khen con bé dễ thương, giống bố. Bà cụ hớn hở:

-Túy này, mẹ đã bàn với vợ con rồi, nếu là con gái, mình đặt tên nó là Nancy, con nghĩ sao?

***

Sau này, Túy mới biết thì ra Nhàn đã tự tử chết ngay sau khi anh rời khỏi nhà cô đêm hôm đó. Cô dùng dao lam cắt đứt mạch máu ở cổ tay, chết với tư thế nằm trên giường, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Bóng trắng mà Túy đụng phải ở khúc quanh chỉ là hồn ma của cô . Tuy không phải giết Nhàn, nhưng Túy vẫn luôn nghĩ là anh đã gián tiếp gây nên. Anh đã cứu Nhàn sống lại và cũng đẩy cô vào một cuộc tình không lối thoát . Có một điều mà cả vợ lẫn mẹ Túy đều không biết, thật ra em bé Nancy không giống anh, nó giống Nhàn! Anh sợ phải đối diện với con, đêm đêm thường ra quán rượu uống giải sầu.


Truyện ma kinh dị: Lời nguyền truyền kiếp

đăng 20:58, 5 thg 8, 2014 bởi Hitoshi Matsumoto [ đã cập nhật 21:03, 5 thg 8, 2014 ]

Top truyện ma hay nhất Việt Nam

Lan là một luật sư cho một văn phòng luật sư có tiếng tại Sài Gòn. Tuấn, chồng nàng là kỹ sư điện cho nhà máy Sài Gòn Thủy Cục tại Thủ Đức. hai người vừa mới cưới nhau được gần một năm thôi! Gia đình hai bên đều giàu có nên đám cưới được tổ chức rất lớn tại nhà hàng Đồng Khánh, khách dự đến hơn 400 người. Ai cũng phải khen họ rất cứng đôi vừ lứa! Bên chòng đã mua sẵn một biệt thự ở vùng ngoại ô Sài Gòn, gần cầu Tân Cảng. Sau hai tuần trăng mật tại Đà lạt vợ chồng Tuấn, Lan dọn về đó ở

Lan rất thích cái biệt thự này, nó nằm cạnh bờ sông, chung quanh là tường xây bao quanh một khu vườn cây ăn trái đủ loại! Không khí trong lành và nhất là khung cảnh yên tĩnh và cảnh vật hữu tình rất hợp với tính cách của Lan! Chỗ ở cũng tiện cho cả hai vì không quá xa nơi làm việc của cả hai vợ chồng!

Tuấn thích các đồ cổ nên tìm mua những đò chạm trổ xưa để trang trí trong nhà dù phải trả giá cao đi nữa. Trong số đồ vật mua được có một chiếc gương cổ gắn trên giá được trạm trổ rất cầu kì. Lan cũng thích cái gương này, nàng đặt nó trong phòng ngủ và hằng ngày ngắm mình trong gương Cuộc sống tưởng như cứ thê trôi đi êm đềm, nhưng vào một đêm mà Tuán phải đi trực tại sở làm, Lan ngủ một mình ở nhà

Đêm đó Lan mơ thấy một thiếu phụ trẻ đẹp hiện đến nói chuyện với nàng, cuối cùng thiếu phụ đó nói bà ta chính là mẹ ruột của nàng, còn cha mẹ nagf chỉ là cha mẹ nuôi mà thôi

Nếu Lan không tin có thể đi hỏi cha mẹ ruột của mình cho ra lẽ, xong thiếu phụ biến mất!

hôm sau Lan thức dậy và nhớ lại giấc mơ nhưng nàng chỉ cho đó là giấc mơ nên không để ý cho lắm. Nhueng liền mấy đêm sau, Lan đều mơ thấy người thiếu phụ đó hiện ra trong giấc mơ và quả quyết nàng là con của bà ta! lan đâm ra thắc mắc, không biết đó là thực hay nàng chỉ bị ám ảnh chuyện gì rồi mơ thôi! Nàng lờ đi, nhưng rồi đêm nào nàng cũng thấy thiếu phụ đó, lúc thì chân thành, lúc thì khóc nức nở khi nghe nàng từ chối không nhận bà ta là mẹ. Cuối cùng vào một ngày Chủ Nhật, Lan về nhà cha mẹ chơi, lúc ở trong bếp một mình với mẹ nàng hỏi:

- Mẹ à, con chỉ là con nuôi của ba mẹ phải không?

Mẹ nàng hơi biến sắc mặt, nhưng cố trấn tĩnh:

- Ai nói chuyện tầm bậy, tầm bạ đó cho con nghe vậy? Ba con mà nghe là chết với ông ấy đó nghe chưa!

Rồi mẹ nàng nói lảng qua chuyện khác Lan không hài lòng lắm, nhưng sợ làm phật lòng mẹ nên không dám hỏi thêm. Nhưng rồi nàng vẫn tiếp tục mơ thấy người thiếu phụ kia Lan quyết định gặp riêng Vú Ba, người đã chăm sóc nàng từ bé cho đến ngày nàng lấy chồng. Lan xem Vú Ba như một người mẹ thứ hai, và Vú cũng yêu thương Lan như con đẻ của mình. Vú là người thật thà chất phát, chẳng bao giờ nói dối hay làm phật lòng một ai cả. Gặp Vú, Lan hỏi chận đầu:

- Vú đừng dấu con nghe! Con biết con là con nuôi của ba mẹ con! Xin Vú nói cho con biết sự thật đi!

Vú Ba mặt tái xanh lắp bắp:

- Trời ơi làm sao cô biết được, đời nào ông bà nói cho cô biết điều đó! Ai nói cho cô vậy?

- Có người cho con biết, con chỉ cần Vú xác nhận và cho con biết thêm các điều Vú biết thôi!

- Con biết rồi thì Vú cũng không dấu gì con! Nhưng Vú cũng chẳng biết gì nhiều đâu.

- Thì điều gì Vú biết thì cứ kể cho con nghe, biết đâu nhờ đó mà con tìm ra nguồn gốc của mình cũng nên!

- Con biết đó, ba mẹ con chỉ có một mình con là con một mà thôi! Thật ra thì bác sĩ cho biết là ông bà không thể có con được! Vú chỉ biết là một ngày vào mùa Thu chách đây 23 năm, ông nói là có chuyện phải đi xa vài ngày! KHi trở về ông ẵm theo một bé gái nói là xin được cảu một người đàn bà ở Cần Thơ, bà ta vì nghèo quá không thể nuôi đàn con quá đông nên đành lòng để con mình cho người khác nuôi! Đứa bé đó là con đó! Vú chỉ biết vậy thôi, và Vú đảm nhận việc nuôi dưỡng con từ đó! Vú cũng không dám hỏi thêm gì từ ông bà nên không biết thêm gì nữa!

Lan biết có hỏi ba mẹ nàng thì ông bà cũng không nói, nhưng nàng đã có được một chi tiết mà nàng cần. Đó là nơi ba nàng xin đứa con nuôi là nàng. là một luật sư, Lan có thể dùng tài năng và phương tiện sẵn có để truy ra nguồn cuội của mình. Lan lấy một tuần nghỉ phép và nói với chồng nàng là phải đi lo một việc cho một thân chủ tại Cần Thơ. Khi đến nơi, nàng vào tòa án xin người Lục Sự lục xem tài liệu coi những ai đã cho con vào những tháng của mùa Thu 23 năm trước May mắn, nàng có được danh sách của những đứa trẻ được cho cùng tên cùng ten của người cho và người nhận. Sau khi xét duyệt và so sánh thật kỹ tên tuổi trong danh sách đó, nàng biết được tên của người mẹ ruột nàng là Trần Thị Liễu. Tiến hành xa hơn, Lan yêu càu ông Lục Sự xem lại hồ sơ của người đàn bà tên Liễu này Một sự thật bất ngờ hé lộ: Người này là một tử tội, vì đang mang thai nên được dời ngày xử tử đến sau khi sinh con, đứa con được sinh ra trong khám đường và mang đi cho, sau đó bà ta bị xử bắn vì tội giết chồng

Trở lại Sài Gòn với tâm trạng đau khổ vì sự thật đã tìm ra. Lan chán nản không muốn tìm kiếm thêm về thân thế của mình nữa. Đêm đó người thiếu phị lại hiện ra trong giấc mơ và lần này bà ta kể cho nàng đầy đủ chi tiết vì sao bà phải bị xử bắn:

- Bà ngoại con là con của một điền chủ giàu có ở Phong Diền, Cần Thơ Quận Phong Điền chỉ cách Cần Thơ chưa tới 20 cây số. Cứ theo con sông Cần Thơ thì từ Cần Thơ rồi tới Cái Răng xong đến Ba Láng vượt qua Vàng Sáng là tới Phong Điền! Vùng này nổi tiếng là vựa lúa gạo vì thế đã có câu ca dao truyền khẩu từ lâu đời:

Cái Răng Ba Láng Vàm Sáng Phong Điền.

Anh thương em thì cho bạc cho tiền!

Đừng cho lúa gạo, xóm giềng cười chê!

Bà có một sắc đẹp mặn mà với làn da trắng nõn của một cô gái miệt vườn. Vì là con nhà giàu nên bà ngoại con được cha mẹ cho lên tỉnh ăn học. Trong một buổi dạ vũ mừng Tết, bà con gặp một công tử hào hoa phong nhã. Chàng là con cưng của một quan Tham Tá ở tòa bố Tỉnh. Mới gặp nhau là họ đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng Sau đó, họ hẹn hò nhau rồi cuois cùng nhà trai đến xin cưới hỏi. Hai vợ chồng sống trong gia đình cha mẹ chồng. Trong hai năm đàu tình nghĩa họ rất mặn nồng nhưng đến năm thứ ba thì ông ngoại con theo bạn bè chơi bời nhậu nhẹt và bắt đầu lơ là với vợ. bà con lúc đầu còn nói bóng gió nhỏ nhẹ đểkhuyên chồng nhưng đâu cũng vào đấy. Sau bà khóc lóc năn nỉ xin chồng hãy xa lánh bọn bạn bè xáu nhưng không xong còn bị chồng chửi rủa đánh đập nữa Quá lắm, bà con quay ra cầu cứu cha mẹ chồng Chẳng những không được bênh vực mà còn bị cha chồng la cho là:

- Chồng mày nó là đàn ông, phải để nó giao dịch với người đời chứ! Còn nó có lăng nhăng với đứa nào thì đã có sao đâu! Trai năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình mà!

Bà con rất thương chồng nên đành cắn răng chịu đựng. Mà thời đó có gì đi nữa thì cũng phải chịu thôi! Đàn bà mà bỏ nhà đi thì không ai chứa, cũng chẳng biết làm gì ăn, và làm nhục cha mẹ của mình. Cứ thế mà bà con cố sống cho qua ngày? Nhưng rồi bà có thai mẹ Gần ba tháng bà mới biết đúng là mình có thai. Đêm đó bà đợi chồng về để báo tin vui, đến nửa đêm ông ngoại con mò về nhà, hơi thở nặc nồng mùi rượu. bà lấy khăn ướt lau người và mặt mày cho ông, thay quần áo và dìu ông vào giường Lúc sau bà thủ thỉ với ông là bà có thai rồi. Đã không vui thì chớ ông còn cằn nhằn bà là ông chưa muốn có con, nó chỉ làm vướng bận thêm thôi Quá thất vọng, bà chỉ biết ôm mặt khóc thầm trong đêm tối

Từ hôm đó ông càng đi chơi khuya nhiều hơn, về nhà thì gắt gỏng mắng nhiếc và có khi còn đánh bà nếu bà có lên tiếng cãi lại. Ông bây giờ công khai đi chơi với đào vả ban ngày ban mặt mà còn ra vẻ ta đây dào hoa nữa Bà nhiều lúc muốn tự tử chết đi cho xong cái kiếp bạc phận của mình nhưng lại thương đứa con trong bụng không có tội gì Cha mẹ chồng và các em chồng đều về phe ông con, họ nói móc nói xói đủ điều. Cho đến một đêm kia sau khi đi nhậu nhẹt chơi bời về, ông chửi và đánh bà một trận còn nói là sẽ bỏ bà để lấy vợ khác. Sau đó ông lăn ra giường ngủ như chết Bà nằm thao thức khóc ấm ức, suy nghĩ về số phận hẩm hiu của mình, tình yêu của mình dành cho chồng, và tương lai đen tối khi bị chồng bỏ. Cuối cùng bà quyết định chết và trước kho và chết bà sẽ giết luôn cả ông. Bà nghĩ chắc sang thế giới bên kia thì có lẽ hai vợ chồng sẽ có hạnh phúc hơn

Bà nhè nhẹ ra phòng khách, nơi có treo một cây kiếm ngắn cổ xưa trên tường. Cha chồng nàng nói thanh kiếm này là báu vật từ triều đại nhà Lê nên ông ta rất quí và treo trong phòng khách làm kiểng cho đẹp. Bà mang thanh kiếm vào phòng, rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh thép xanh rợn người hai tay giơ cao nó lên, bà đam phập ngay xuống tim ông Thấy máu phọt mạnh ra bà xây xẩm té xỉu Khi tỉnh dậy bà không còn đủ can đảm để tự kết liễu đời mình. Biết ở đây không xong, bà cầm theo thanh kiếm tang vật, lấy ít vật dụng cần thiết và lẻn ra sau nhà đẩy chiếc tam bản ra lạch và kiếm đường chèo về nhà cha mẹ mình. Khi ra đến sông lớn bà quăng thanh kiếm xuống sông và cắm cúi chèo như kẻ mất hồn Hơn một ngày sau bà mới về đến nhà, vùa bước vào nhà thì đã có mấy ông cò trên tỉnh đợi sẵn, họ bắt còng bà và giải lên tỉnh để xử về tội giết chồng!

Tại tòa bà nhận hết tội mà họ gán cho. Tòa xử rất nhanh và bà lãnh án tử hình mặc dù họ không tìm được thanh kiếm hung khí. Nhưng bà đang có thai nên tòa đình án tử hình đến sau khi bà sinh nở Rồi thì cũng tới ngày đó, bà sinh mẹ trong nhà lao, họ mang mẹ về trao lại cho ông bà cố của con. Chỉ hôm sau họ mang bà con ra pháp trường xử bắn. Trước khi bắn họ hỏi bà có điều gì trăn trối lại không? Bà con dõng dạc thét to vào đám đông đến coi xử bắn, trong đó có cả họ hàng nhà chồng:

- Tui chết đi cũng nguyện thành ma về trả thù bọn đàn ông bội bạc! Con cháu tui cũng sẽ làm như vậy! Đó là lời nguyền của tui trước khi chết! Hãy nhớ lấy!

Rồi họ bắn chết bà con.

mẹ được ông bà ngoại của mẹ nuôi lớn lên, không ai hở môi cho mẹ biết về quá khứ của mình. Ông bà chỉ nói là cha mẹ của mẹ bị chết trong một tai nạn sau khi sinh ra mẹ mà thôi. Mẹ lớn lên và trở thành một cô gái có nhan sắc nổi tiếng vùng Phong Điền, chắc ông bà nhớ hậu quả khi xưa nên không cho mẹ lên tỉnh học. Mẹ chỉ học hết trung học đệ nhất cấp là phải ở nhà phụ việc xơn nước với bà ngoại rồi

Nhưng rồi tiếng đồn về mẹ bay xa, con trai của các điền chủ khác cũng tìm đến để họ dò hỏi Mẹ cũng phải lòng một chàng đẹp trai con của một điền chủ ở quận Cái Răng. Tuy không ở gần nhau nhưng anh rất thường lặn lội xuống Phong Điền để gặp mẹ. Rồi thì việc cưới hỏi cũng đến Mẹ về ở bên nhà chồng ở gần cầu Cái Răng.

Năm sau một trận dịch cúm tràn lan khắp các tỉnh và giết chết cả mấy chục ngàn người, không may là trong đó có cả gia đình ông bà ngoại mẹ. Mẹ trở thành kẻ không thân nhân, người thân của mẹ bây giờ chỉ là những người bên nhà gia đình chồng mẹ cũng làm quen được với một số người bạn gái ở gần nhà. Họ với mẹ chơi thân với nhau và coi nhau như chị em trong nhà vậy Thật ra mẹ chỉ quanh quẩn ở nhà giúp bà nội con hoặc chơi với các bạn gái hàng xóm thôi chú không đi đâu xa cả. Ba con lo công chuyện cho ông con, mẹ luôn tin tưởng ba con nên cũng chẳng hỏi han gì nhiều

Cuối năm đó mẹ có bầu con, ba con và mẹ rất vui mừng. Ông bà nội con lo mua mọi thứ đò bổ cho mẹ ăn để sau này con sanh ra được mạnh khỏe. Ba mẹ sắm sửa các vật dụng và quần áo cho con để chờ ngày con chào đời, cuộc sống thật hạnh phúc. Nhưng một đêm kia mẹ mơ thấy một thiếu phụ trẻ đẹp hiện về trong giấc mơ, bà ta cho mẹ biết mẹ là con của bà ta, sau đó bà hiện về hàng đêm để trò chuyện với mẹ Cho đến một đêm bà bảo mẹ là ba con không trung thành với mẹ đâu, bọn đàn ông luôn luôn phản bội, bọn sở khanh đó đáng chết. Bà bảo mẹ phải giết ba con vì trước sau gì thì ba con cũng bỏ mẹ thôi Mẹ chống đối lại và xác nhận là ba con rất trung thành và yêu thương mẹ Nhưng bà ấy bảo cứ cứ chờ xem rồi kể lại chuyện bất hạnh của đời bà và lời nguyền của bà đã nói trước khi chết. Bây giờ là thời gian để bà thực thi lời nguyền ấy! Mẹ rất kinh hoàng nhưng mãnh lực ma quái của bà con làm mẹ mềm nhũn cả ý chí của mình Thấm thoát mẹ đã có bầu được 5 tháng, bụng mẹ ngày càng lớn Đi lại cũng khó khăn hơn, ông lang khuyên ba mẹ không lên làm chuyện vợ chồng với nhau nữa để giữ an toàn cho con. Từ ấy ba con thỉnh thoảng lại vắng nhà cả đêm Mẹ vẫn mơ thấy và con hiện về thúc giục mẹ thi hành lời nguyền: Giết ba con! Nhiều lúc mẹ bị quyền lực huyền bí của bà con sai khiến và hứa sẽ giết ba con nếu có dịp. Một đêm kia bà con bảo mẹ mở ngăn kéo của cái tủ gỗ trong phòng Mẹ thấy cây kiếm ngắn cổ xưa nằm đó từ bao giờ! Bà con nói, ngày xưa với chính thanh kiếm này, bà đã giết kẻ phản bội!

Một buổi sáng kia khi thu dọn quần áo của ba con để đi giặt, mẹ thấy vết son trên áo và mùi nước hoa vẫn còn phảng phất trên đó Mẹ mang đến hỏi ba con thì ồn ấy chối quanh và còn nạt át giọng mẹ nữa, mẹ trở về và khóc một mình! Chẳng lẽ bà con nói đúng sao?! Chẳng lẽ bọn đàn ông toàn là một lũ phản bội sao>! Mẹ thiếp đi và bà con lại hiện về an ủi mẹ rồi với giọng đanh chắc bà bảo là đã tới giờ hành động. Nó đã phản bội con từ lâu rồi chỉ tại con quá ngây thơ mới tin vào sự trung thành của nó mà thôi. Hôm sau mẹ lại chơi nhà chị bạn, chuyện vãn một hồi mẹ hỏi:

- Chị là hàng xóm với gia đình chồng em, em với chị coi nhau như chị em ruột! Em xin chị cho em biết chí có biết gì về cuộc sống của chồng em không?

- Sao em lại thế? Có gì xảy ra trong cuộc sống vợ chồng của tụi em à?

- Chồng em thỉnh thoảng đi suốt đêm, và hôm qua em còn thấy dấu son và mùi nước hoa trên áo nữa. Nếu chị biết gì thì làm ơn nói cho em biết với! Em là kẻ lạ từ xa đến và chỉ biết nhà chồng và mấy chị em gần đây thôi! Nếu chị biết thì làm ơn cho em biết, em đội ơn chị!

- Chị coi em như em ruột mình nên chị cũng không giấu gì em! Chồng em nổi tiếng là một công tử ăn chơi nhất vùng này! Đó cũng là lý di mà cậu ấy phải đi lấy vợ xa! Con gái các nhà giàu có ở đây đều biết tiếng cậu ấy nên đâu ai chịu gả cho cậu ta đâu! hàng ngày cậu ấy tụm bè, tụm đảng với mấy tên công tử khác, ăn chơi bài bạc và phá làng phá xóm! ở đây ai cũng biết danh! Chỉ tội nghiệp em quá ngây thơ nên chẳng biết gì!

Mẹ cám ơn chị bạn rồi về. Thế ra là ba con luôn làm mặt giả dối với mẹ mà thôi Đi ăn chơi mà nói là đi lo công việc, đêm ngủ với gái về nói là phải đi lên tỉnh lo giấy tờ! Mẹ chỉ biết khóc cho số phận mình, sao nó oan trái giống hoàn cảnh của bà ngoại con quá!

một chiều mưa gió kia ba con về nhà mùi rượu nồng nặc, áo quần xốc xếch. Mẹ đỡ ba con vào phòng rồi trách:

- Sao anh nhậu nhẹt gì mà say quá độ như vậy? Say mà dầm mưa có bữa trúng gió chết dọc đường không ai hay đó!

Á a! Cô cầu tui chết chứ gì? Cô tưởng cô hay lắm à? Cô chỉ là con bé mồ côi mà thôi! Tui thách cô đó! Chịu được thì ở không chịu được thì đi đi! Không ai chứa cô đâu! Mẹ cô ấy à! Cũng là một con giết chồng thôi! Mẹ nào con nấy mà! Dang ra cho tui đi ngủ! Tui không cần đứa nào giúp hết!

Ba con chửi mẹ một hồi nữa rồi nằm lăn ra ngủ như chết. Mẹ cởi thay quần áo ướt cho ông ấy, thấy trong túi có gì cồm cộm mẹ lấy ra xem. Đó là tấm hình của một cô gái trẻ ăn mặc hở hang như gái nhảy, phía sau có dòng chữ Tặng anh yêu! và ký tên nguệch ngoặc phía dưới Mẹ buông rơi tấm hình xuống đất! Ôm mặt khóc! Đúng rồi, chẳng sai và đâu được nữa! ba con phản bội mẹ từ lâu mà mẹ có biết gì đâu! Đột nhiên mẹ nghe tiếng bà con vang ngay cạnh bên:

- Mẹ đã nói mà con không tin! Bây giờ con sáng mắt ra chưa? Hãy giết chết tên phản bội kia đi!

Mẹ như bị thôi miên, từ từ đi đến bên tủ kéo ngăn lấy cây kiếm cầm trên tay Trong đầu mẹ nghe toàn những câu chửi rủa đây nghiến của ba con. Xen lẫn vào đó là tiếng thúc giục của bà con! Mẹ như kẻ không hồn bước lại gần ba con, rút thanh kiếm khỏi vỏ, rồi cắm phập xuống tim kẻ bạc tình! Như một kẻ mộng du, mẹ tra thanh kếm vào vỏ, mở cửa sau bước ra hông nhà Mưa vẫn rơi xối xả, mẹ đảy chiếc tam bản và chèo về phía quận. mẹ không còn ai là thân nhân trên đời này cả. mẹ chỉ theo sự hướng dẫn vô hình nào đó mà cứ chèo ghe vào quận Trong tiềm thức mẹ có ai nói là hãy vuwuwtsthanh kiếm xuống sông và mẹ làm theo lời bảo như một cái máy! Ghé ghe vào cục cảnh sát quận,chỉ có một viên cảnh sát ngồi gác và hút thuố trong văn phòng Thấy mẹ ông ta hỏi khuya khoắt thế này mà có việc gì đến báo cảnh sát vậy? Mẹ trả lời với giọng khô cứng:

- Tui đâm chết chồng tui rồi! Tui đến đây để nộp mạng!

Ông cảnh sát bán tính bán nghi không biết làm gì, ngay lúc đó có mấy chiếc ghe cặp vào bến, mấy người hồng hộc chạy vào la lớn:

- Thầy cò ơi! Có án mạng ở nhà ông hội đồng Bảy! Con ổng bị người ta đâm chết trong nhà! Ông mau cho người tới làm ăng kết đi!

Ông cảnh sát quay lại phía mẹ nói:

- Cô đưa tay cho tui còng mau lên!

Rồi ông ta nhốt mẹ vào phòng giam và đánh thức mấy người khác dậy để đi theo mấy người báo tin làm ăng-kết!

Hôm sau họ giải mẹ lên nhà khám tỉnh Cần Thơ đợi ngày xử. Cũng như bà con, mẹ nhận hết lỗi và bị nhận án tử hình! Mẹ cũng được hoãn ngày bắn cho tới khi sinh con. Khi sinh con ra họ mang con đi, nói là làm giấy tờ và tìm người để cho Và rồi mẹ bị họ mang ra pháp trường và mẹ cũng mang theo lời nguyền là sẽ trả thù bọn đàn ông khốn nạn trên dời này. Và con chính là kẻ sẽ thi hành lời nguyền ấy!

Lan cảm thấy thương cho số phận của hai người, nhưng nàng không muốn vì sự hận thù của họ mà nàng phải giết chồng mình, hơn thế nữa, Tuấn rất hiền lành. Nàng biết rõ tính chồng vì hai người quen và tìm hiểu nhau suốt mấy năm còn ở Đại học. Hai người thật sự yêu nhau và tự ý kết hôn với nhau, đâu có ai ép buộc, hay gả cho một người xa lạ như mẹ và bà nàng xưa kia đâu! Nàng biết Tuấn rất rõ, một người đàn ông có trách nhiệm, yêu thương vợ và không hề dính líu đến tứ đổ tường như một số người có chức vị khác. Và một điểm nữa là Lan cũng yeu thương Tuấn tha thiết. nàng không thể nào ra tay giết người mình yêu dấu được!

Dù nàng có biện bạch cách mấy đi nữa thì mẹ nàng vẫn hiện về thúc đẩy nàng làm điều đó Về vào ban đêm không xong mẹ nàng về luôn ban ngày, đóng đô trong cái gương trong phòng ngủ! Mỗi khi nàng soi gương thì hình bóng mẹ nàng lại hiện lên ra nhắc nhở cái sứ mạng nàng phải thi hành. Nói nhẹ không xong, mẹ nàng lên tiếng đe dọa! Một sáng kia Lan thức dậy để sửa soạn bữa ăn sáng cho vợ chồng trước khi đi làm, Tuấn cũng đã thức nhưng vẫn còn nằm nướng trong giường, nhắm mắt nhưng tai chàng vãn nghe thấy mọi sự chung quanh Lan đến soi gương và Mẹ nàng lại hiện ra trong đó, vẫn như trước bà trách móc nàng sao không thi hành lệnh của bà? Lan bực dọc nói:

- Tại sao mẹ lại bắt con giết người con yêu dấu! Anh ấy có tội tình gì mà phải chết vì sự thù hận của người xưa chứ?

- Đó là lời nguyền và con là người kế tự để làm việc đó! Không ai làm thay con được! Chính tay con phải dùng thanh kiếm để đâm chết người chồng của con để làm trọn lời nguyền, và con của con sau này cũng sẽ làm trọn lời nguyền này sau khi con bị xử chết! Đó là luật do bà ngoại con đã đặt ra! Con cháu phải biết tuan theo thôi!

- Không! Con không làm những điều vô lý đó đâu!

Một làn ánh sáng với luồng gió mạnh phát ra từ chiêc gương thổi bắn Lan văng vào vách! nàng đau đớn la lên bất tỉnh!

Tuấn nằm nghe hết mọi chuyện, thấy Lan bị hất văng vào tường chàng vùng dậy bế nàng lwn giường, nhìn vào gương quát:

- bà hãy đi đi! hãy để cho chúng tôi yên! Tại sao bà lại nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của con gái bà!

Cái bóng trong gương bỗng biến thành một con tinh dữ dằn với đôi mắt rực lửa:

- Tao phải giết bọn đàn ông phản bội chúng mày! Mày cũng không thoát khỏi lời nguyền của chúng tao đâu!

Tuấn với tay lấy chiếc guốc của vợ ném mạnh vào chiecs gương, nhưng chiếc guốc bật trở lại ngay vào thái dương chàng. Tuấn cũng ngã lăn ra bất tỉnh Lúc chàng tỉnh dậy thì Lan đã ngồi sẵn bên chàng Trời bỗng đổ mưa, hai vợ chồng sợ lắm! Tuấn gọi điện thoại tới sở làm của hai người xin nghỉ một ngày Xong chàng chở Lan ra chợ Thủ Đức ăn trưa. Trong lúc ăn Lan nói với chồng:

- Anh kêu người tới mang cái gương đó đi nghe anh! Bà ấy ám ảnh em mấy tháng nay rồi đó!

Trên đường về, Tuấn ghé kêu người bán đồ cũ lại nhà để cho ông ta cái fuwowng cổ đó. Họ về đến nhà, ông bán đồ cổ vào phòng khiêng cái gương cổ đó đi! Một bóng hình dữ tợn hiện ra trong gương cười the thé và một trận cuồng phong cùng với ánh sáng tuôn ra từ cái gương thooit ông ta bay ra ngoài cửa sổ! Ông ta rớt xuống đất va đầu vào cục đá lớn chết ngay lập tức! Giọng cười vẫn vang vọng lẫn tiếng gầm:

- Chỉ khi nào hoàn tất lời nguyền tao mới ròi khỏi đây! lan, con phải thi hành việc đó rồi thay thế mẹ truyền lời nguyền này cho con con! Chỉ lúc đó mẹ mới đi đầu thai được thôi!

Tuấn kêu cảnh sát báo về tai nạn xảy ra! Chàng giấu không nói gì về con Tinh cả! mà có nói thì cũng chẳng ai tin chàng. Cảnh sát cho đây là tai nạn nên vợ chồng Tuấn không gặp rắc rối gì. Hôm sau khi đi làm, Tuấn xin nghỉ buổi chiều và đến Lăng Ông ở Gia Định, nơi đây có một thầy coi tướng số kiêm thày pháp nổi tiếng để nhờ xem quẻ về con tinh trong nhà. Sau khi bấm độn và làm những thứ phù phép linh tinh, ông thày phán:

- Con tinh này rất dữ! Hiện này không ai có đủ khả năng để diệt được nó đâu! Nó chỉ đi đầu thai nếu có ai thay thế nó mà thôi!

Thế thì tôi đành chịu chết hay sao?!

- Đúng ra thì còn một cách duy nhất! Phải kiếm ra cho được thanh kiếm của nó, và chính người con gái của nó dung thanh kiếm đâm sau vào ngực nó thì mới có thể tiêu diệt được nó thôi!

Nói tới đây ông thầy pháp như bị ai đập vào đầu lăn ra đất bất tỉnh Các đệ tử của ông phải làm mọi cách mới vực được ông tỉnh dậy được. Ông ta nói:

- Thí chủ về đi! Tôi không giúp gì được cho ông đâu! Nó tính giết luôn cả tôi đó, thí chủ thấy chưa?

Tuấn ra về cũng không nói gì cho Lan biết việc này Chàng sợ làm nàng hoang mang thêm! Nhưng điều làm chàng suy nghĩ nhiều nhất là con Tinh đã biết chàng ting cách tiêu diệt bó! Chàng sợ nó sẽ ra tay sớm tìm cách giết chàng. Nử dêm đó như có linh tính báo thức, Tuấn mở mắt ra thì thấy Lan đang dứng bên giường, hai tay nắm chặt thanh gươm ngắn trong tư thế sắp đâm xuống ngực chàng, ánh mắt Lan như ngây dại mất hồn! Tuấn vội la lớn:

- Lan, tỉnh lại đi em! Đừng làm theo lời con Tinh đó!

- Tao phải giết bọn đàn ông phản bội trên đời này!

Lan trả lời với giọng xa lạ như vọng về từ thê giới bên kia

- Em hãy tỉnh lại đi! Nhìn kỹ anh nè! Em biết rõ anh yêu em nhất trên đời này mà! Không gì có thể làm anh xa em được! Em biết anh luôn chung thủy với em mà! Tỉnh dậy đi Lan! hãy xét lại xem, có khi nào anh ruồng rẫy hay đối xử lạnh nhạt với em không? TỈnh lại đi em, đừng để con Tinh cái kia làm tan đi hạnh phúc của chúng mình! Đứa con vô tội của chúng ta nữa, đừng để nó lại phải đeo lời nguyền khốn kiếp ấy theo nó vào cuộc đời này!

Cái bóng con Tinh trong gương cũng gào lên:

- Hãy giết bọn đàn ông phản bội đi con! Chúng nó không đáng được sống! Bây giờ là lúc con hoàn thành lời nguyền của chúng ta! hãy mau xuống tay đi!

- Đừng nghe lời nó! Lan ơi, hãy mau thức tỉnh lại đi! Vợ chồng ta đang hạnh phhucs, chúng ta sắp có đứa con đầu lòng! Đừng để bọn ma quái yêu tinh kia phá đi hạnh phúc của chúng ta!

Mặt Lan trở lên tỉnh táo hơn, nàng như vừa thoát ra hỏi một cơn mộng du! Nàng nghe tieengs Tuấn kêu gào! Có lẽ lời kêu gào thống thiết và tình yêu của Tuấn đã thắng được ma lực đang thống trị trong nàng! nhìn mình đang giơ cao thanh kiếm chực đâm chồng , Lan hoảng hốt hạ lơi thanh kiếm xuống, miệng la lớn:

- Trời ơi, có chuyện gì xảy ra cho em vậy anh? Sao cây kiếm này lại trong tay em? chút nữa là em đã giết chết anh rồi!

- Hãy giết chết nó đi còn chần chờ gì nữa con! Giết nó mau đi cho lời nguyền của chúng ta được trọn vẹn! Con Tinh gào gọi Lan.

- Em hãy bình tâm lại! Con Tinh kia muốn cắt đứt cuộc sống êm đềm của chúng ta! Nó dùng ma lực để khiến em làm chuyện điên rồ! hãy nghĩ đến tương lai của chúng ta, đến con của chúng ta!

- Em phải làm gì bây giờ đây? Trời ơi! Lan nói như khóc

Hãy phóng thanh kiếm đó vào ngực con Tinh kia để phá vỡ lời nguyền của nó mau đi em!

Tuấn vội trả lời vợ

- Đừng nghe lời bọn đàn ông khốn nạn con ơi! Con hãy giết nó ngay đi! Đừng nghe lời nó xúi xiểm mà giết mẹ, con nghe chưa? Con Tinh phản lại tức thì

- Hãy mau phóng thanh gươm đi em! Chỉ có một mình em có thể phá được lời nguyền này mà thôi! Em nghe rõ chưa? Chỉ có một mình em thôi! Tuấn gào to như để át đi mọi ma lực còn xót lại trong Lan

Tình lình Lan vung tay lên phóng nhanh thanh kiếm vào cái bóng con Tinh trong gương! Cái gương bể tan ra thành từng mảnh vụn cùng theo đó là một tiếng rú rợn người! Con Tinh và thanh gươm biến mất theo một làn khói mờ! Vợ chồng Lan ôm lấy nhau mà khóc! Mưng mừng tủi tủi! Tai nạn đã qua đi Hai người ngồi tâm sự. Ôn lại những vui buồn trong đời mãi đến sáng. Tuấn dọn dẹp nhà cửa, chàng mang cái gương ném xuống sông như để xóa đi nỗi ám ảnh đã qua. Từ đó về sau vợ chonngf Lan sống hạnh phúc không còn bị quấy phá gì nữa. Lời nguyền oan khuất đã bị phá giải.

Cuối năm đó Lan sinh hạ được một bé gái giống nàng như đúc! Nàng tạ ơn trời đất vì con nàng không phải chịu cảnh sinh trong tù và deo theo lời nguyền như mẹ và bà ngoại của nàng! hai năm sau một bé trai của Tuấn và Lan lại ra đời và họ sống êm đềm trong hạnh phúc tới già như trong chuyện cổ tích


1-3 of 3