Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em ngoại truyện
01. Ngày 20 tháng 1 vào lúc tám giờ tối tại Helsinki*. Họ cầm lấy áo khoác và camera, dép cũng chưa kịp đổi, lái xe đến cửa tòa án, một bên vừa mở cửa xe một bên vừa chạy vừa đeo thẻ chứng nhận phóng viên, chạy tới trước cửa tòa án, có rất nhiều người đang đứng trên đường, theo bản năng nghề nghiệp bọn họ đứng ở trong đám người chuẩn bị tinh thần tìm được mục tiêu rồi, sẽ cầm lấy máy ảnh, cùng máy quay video, chiếc máy ảnh nhắm
thẳng vào một thiếu niên được bao quanh bởi một nhóm đông người. Có lẽ, khi tai nạn xe hơi xảy ra, thiếu niên khúc côn cầu trên băng có thể đang ở trên tòa nhà băng của mình cùng với chiếc cốc G. Thời gian Lý Cường ở Murmansk không mấy thuận lợi, những người sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm với anh ta không thấy xuất hiện, anh ta chỉ có thể ở nhờ trong nhà của một du học sinh người Trung Quốc, sinh viên này thông qua tin nhắn được đăng trên mạng đã tuyên bố sẽ tìm ra người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với anh ta. 02. “Xe của tôi bị hỏng.” Giọng nói của cô gái đang đứng dậm tuyết ngoài cửa truyền vào tai Cố Lan Sinh mang theo một cảm xúc khang khác. Cố Lan Sinh gọi điện thoại cho xưởng sửa chữa ô tô. Jessica. Khuôn mặt trong gương mơ hồ làm cho Cố Lan Sinh sinh ra cảm giác quen thuộc, tuy không rõ mắt mũi miệng, nhưng anh vẫn cảm thấy rất quen, quen đến nổi muốn cầm cây bút kẻ một nét màu xanh lên đôi mắt ấy, đúng, chính là nó. 03. Ấn nút tắt đèn ngủ, đóng cửa phòng lại. Cô ngưng cười, nghiêm túc lại:”Anh cho rằng tôi thực sự tên là Lý Cường?” Rất lâu về sau, Cố Lan Sinh mới biết được ý nghĩa chuyến đi này của cô: bà
ngoại mất khi cô còn rất nhỏ, và rồi có lẽ cô cũng sẽ giống như bà ngoại của mình. Nhưng trên Trái Đất này, có rất nhiều người sinh cùng ngày cùng nằm với cô, khi cô mất đi, những người này vẫn sẽ tiếp tục sống. Cô cũng đã hẹn với những người bạn này, cách mười năm sẽ gặp nhau một lần, nếu cô thật sự giống bà ngoại mất đi, mười năm sau, ít nhất vẫn có người nhớ đến cô. Sau này, có một người phụ nữ ôm con của cô ấy từ trên tầng mười nhảy xuống.
Rất không may, đúng vào giây phút xảy ra sự việc Cố Lan Sinh đang phải đến gara* để lấy xe, mà người phụ nữ nhảy lầu ấy lại là người Cố Lan Sinh đã nhìn thấy qua trong bức ảnh. 04 Hôm nay là cuối tuần. Mỗi cuối tuần, Cố Lan Sinh đều sẽ đến giữa trưa mới rời giường. Cơ bản, Cố Lan Sinh đã biết vị khách của anh muốn làm gì. Màn đêm buông xuống, vị khách của anh vẫn không có bất kỳ tin tức gì, điều này khiến cho người chủ là anh rất bực bội, cảm thấy cần thiết phải cảnh cáo vị khách kia. Anh tận mắt nhìn thấy cô ở nơi công cộng khiêu khích đàn ông xa lạ, thủ pháp thành thục(*), một năm trước ở Murmansk, trên ngón áp út của cô có mang nhẫn, chắc hẳn do đàn ông tặng. 05. Ngày thứ ba, sau khi từ nhà cô bạn gái người Việt trở về, John cùng cô ấy chia tay. Nghĩ nghĩ gì đó, Cố Lan Sinh từ trong khay chứa đồ cầm
ra một lon bia, mở nắp, đưa cho anh ta, nói:” Xem như tôi mời khách, nhưng lon bia này anh không thể đem ra bên ngoài.” Schneider uống một ngụm bia, nói:”Tôi đã kí.” Họa tiết trên tấm bưu thiếp là bức tượng nàng tiên cá nổi tiếng ở Copenhagen. |