Yomost là gì trên Facebook

Hôm nay nhiều việc để làm quá, mình chết chìm mất thôi, nhưng không thể không dành ít phút để viết về cảm giác này, nếu để lâu, chắc mình quên mất. ^^

Nếu không trải qua những giờ phút lo lắng kinh khủng, áp lực kinh khủng, thì không thể chạm đến cái cảm giác vui sướng và phấn khích như thế này, khi mà mình vượt qua được nó và mếm mùi vị của thành công. Cảm giác này làm mình nhớ đến trò Nhảy Bungee dĩ nhiên là một đứa nhát cáy như mình thì không bao giờ đụng đến cái trò đó mình hiểu được cảm giác đó như thế nào, khi mà lượng endorphin tiết ra ào ạt khiến cho mình có cảm giác cực kỳ phấn khích. ^^

Cuối tuần vừa rồi quả là 1 thử thách lớn trong cuộc đời mình. Mình cứ nghĩ là mình sẽ không vượt qua được, mình lo lắng kinh khủng, mình căng thẳng, mình sợ hãi, mình nhiều lúc thậm chí chỉ muốn bỏ trốn đi đâu đó, hoặc chui vào 1 góc nào đó để nằm khóc vì sợ hãi

Từ nhỏ, ba mẹ mình luôn khép mình vào cái khuôn là phải luôn làm vừa lòng người khác, mình không được phép sai, không được phép làm không đúng. Sự gò ép của ba mẹ làm cho mình luôn bị áp lực khi làm những việc có liên quan đến người khác, mình sợ họ không vừa lòng, mình sợ họ cho mình kém cỏi, mình sợ, sợ, sợ. Lúc nào mình cũng nhìn vào cảm xúc của người xung quanh, tự nài ép mình phải sống thật tốt, thật hoàn hảo. Nhưng cuộc đời thì làm sao mà hoàn hảo theo ý mình được, chính vì thế làm cho mình luôn khổ sở.

Khi ông xã bảo sẽ mời cơm anh chị, họ hàng, mình Ừ, thôi thì cố, vì trước sau gì cũng phải mời. Nhưng tính tới tính lui, thấy mời tới gần 30 người, làm mình phát hoảng, mình sợ chết khiếp không nói được lời nào. Trước giờ mình có đứng bếp chính cho bữa tiệc đông người thế đâu, toàn là làm phụ bếp rửa rau và làm việc vặt cho má và chị. Mình chẳng biết tính như thế nào, mua bao nhiêu là đủ, nấu gì và nấu ra sao, mình sợ, sợ lắm, lỡ mình làm không được thì sao, lỡ mọi người ăn không nổi thứ mình làm thì sao, ôi ôi, lại có những lời lẽ thị phi, và mình lại sợ. [Sao mình cứ phải sống dưới suy nghĩ của người khác thế này!!! :[[[[[[

Rồi nào là luận văn, nào là việc ở công ty, khiến đầu óc mình thật sự muốn nổ tung :{{{

Mình thật sự thấy sợ lắm.áp lực lắmnếu có 1 lối thoát, chắc mình chạy mất tiêu rồi. Khi đi mời khách, thấy người ta kêu bận, mình mừng ghê [thật là xấu hổ, vì anh chị rất quý vợ chồng mình], nhưng cuối cùng mọi người cũng sắp xếp việc để đi.

Ôi, sao mình thế nhỉ!

Chẳng còn cách nào khác là phải cố, cố và cố. Cố giết chết cái nhát gan đến chán nản của mình, cố vượt qua cái áp lực huyền hoặc nặng cả tấn do mình tự tạo ra, cố để cứng cáp hơn.

Ơn trời !!! Kết quả thật sự là hết sức mong đợi, mọi người khen không ngớt lời. Trời ạ, đủ loại mỹ từ dành cho mình khiến mình ngại muốn chui xuống lỗ. Mình còn không tin là sự thật, mình còn ngốc đến mức ngồi nghĩ xem mình có thật sự nấu những món đó, làm những thứ đó hay không nữa, hay là mình bỏ qua mất đoạn nào, hay là mình ngủ quên và thật sự có cô Tấm ra giúp mình.

Nhưng thật sự là mình đã làm được, bằng chứng là những lời khen, bằng chứng là cái lưng và gót chân đau nhức vì đứng lâu của mình.

Rất là may, là mình có 1 người bạn tốt, một người đã bỏ cả làm qua phụ mình chuần bị. Nhân đây phải gởi lời cám ơn đến Nữ mới được. Không có Nữ, chắc mình chết đuối vì việc và áp lực rồi.

Mình, cảm giác đến bây giờ vẫn còn lâng lâng vui sướng, chồng mình cứ nhìn mình đầy yêu thương, mẹ chồng thì vừa lòng là mặt luôn. [mẹ còn lấy vài công thức của mình về làm thử 8]]]

Ôi, tới giờ vẫn còn ngây ngây ngất ngất 8]]]]Mình, cho phép mình, lần đầu tiên trong đời, được phép ngưỡng mộ mình. :]]]

Qua lần này mình có vài công thức ra đời ^^, sẽ up trong thời gian sớm nhất. ^x^

Thôi quay lại làm việc thôi, chết mất.

Chia sẻ:

  • Chia sẻ
  • Facebook

Thích bài này:

Thích Đang tải...

Video liên quan

Chủ Đề