Âm đế hoàn là gì

Sau khi trải qua cao trào, Vân Tử Lăng trìu mến vỗ về người dưới thân, nhìn trên gương mặt tinh xảo của y mang theo chút mồ hôi mỏng, hắn sủng nịch nói: “Ngoan, đều bắn cho ngươi, tiểu dâm đãng, thích ăn tinh dịch như thế sao, sư tôn người lẳng lơ thế này, thật khiến ta yêu thích”

Nghe đồ đệ gọi mình là tiểu dâm đãng, Vân Thanh Lam cực kỳ ngượng ngùng, đang muốn phản bác hai câu nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, đã bị cảm giác kỳ quái trong cơ thể cắt ngang, y cảm nhận được linh lực trong kinh mạch đang tự động di chuyển, hoàn toàn không nghe y khống chế.

Đồng thời, trên giường dần dần hiện lên ánh sáng của kiếm khí, đem hai người bao vây bên trong, kiếm khí càng lúc càng nhiều, cuối cùng hình thành không gian trong suốt màu trắng, hoàn toàn khiến cả hai biến mất.

Mà ngoài phòng, ở nơi cả hai không nhìn thấy, toàn bộ linh khí cực dương của Linh Hoàng Sơn đều hội tụ đến đây, trên nóc nhà hình thành một cái linh khí hình lốc xoáy, nhanh chóng rót vào đoàn ánh sáng kiếm khí đã vây lấy cả hai.

“Sư tôn, chuyện này là như thế nào?”

Bị bao vây trong ánh sáng, Vân Tử Lăng nhíu mày hỏi, hắn có thể cảm giác được đám kiếm khí này đều từ chỗ của sư tôn, nhưng kỳ quái chính là có một số linh khí ngay nơi hai người giao hợp liên tục lưu động, đem linh khí trong cơ thể hắn cũng điều động lên, cùng linh khí của y hình thành một vòng luân chuyển.

Nhưng lúc này Vân Thanh Lam so Vân Tử Lăng càng hoang mang hơn, y nhíu mi nói: “Ta cũng không biết… Tử Lăng… Ta không thể khống chế được linh khí trong cơ thể… Nó đang đánh sâu vào bình cảnh… Ta khống chế không được nó”

Thấy sư tôn cũng không rõ tình huống bây giờ, chân mày Vân Tử Lăng càng nhăn chặt, hắn nhắm mắt lại, ý đồ muốn nắm được quyền khống chế lần nữa, nhưng căn bản không thể được, tuy nhiên hắn lại phát hiện được một chuyện khác.

Vân Tử Lăng phát hiện linh khí này đang tự động chữa trị cho những vết thương ngầm của hắn, thậm chí giúp cảnh giới vừa đột phá càng thêm ổn định, tựa hồ ý thức được gì đó, Vân Tử Lăng ôm lấy người dưới thân mở miệng nói: “Sư tôn, mau thả lỏng, không cần kháng cự nó, đây là cơ duyên, thả lỏng”

Vân Thanh Lam vốn có ý chống cự, lại nghe được thanh âm của Vân Tử Lăng liền theo bản năng nghe lời, gỡ xuống đề phòng, tùy ý để linh khí chạy loạn. Sau khi thả lỏng, y thậm chí cảm thấy có chút thoải mái.

Cứ như vậy bảo trì một canh giờ, linh khí kia chạy loạn càng ngày càng nhanh, cuối cùng dồn lực một kích, trực tiếp phá tan bình cảnh đã phủ bụi nhiều năm của y, mà khí thế cả người Vân Thanh Lam cũng đột nhiên bạo trướng, nháy mắt đột phá tới Hóa Thần Kỳ.

Vân Tử Lăng cảm nhận được linh khí sư tôn biến hóa, nhưng không làm gì, cũng không nói gì, chỉ ôm lấy người trong ngực lẳng lặng chờ đợi, hắn cho rằng đây cơ duyên của y, mà lúc này hắn cũng trùng hợp hưởng được không ít chỗ tốt.

Một canh giờ sau, chờ cảnh giới của Vân Thanh Lam hơi ổn định, linh khí đang chạy loạn kia dần dần nhu hòa trở lại, ánh sáng màu trắng cũng biến mất không thấy đâu, thân ảnh hai người lại lần nữa hiện ra ở giữa giường.

Sau khi mở mắt, cả hai đối diện nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Vân Tử Lăng mở miệng trước, hắn cười nói: “Chúc mừng sư tôn, cuối cùng đã đột phá, nhưng rốt cuộc chuyện là như thế nào, vì sao lại không dẫn tới lôi kiếp chứ?”

“Ừm… Tử Lăng, thật ra ta có chuyện này vẫn chưa nói cho ngươi biết, thân thể của ta… Có thể hấp thụ tinh dịch, sau mỗi lần làm, bình cảnh của ta sẽ nhiều thêm những vết nứt phía trên, chuyện này không lâu trước đây ta mới phát hiện. Lúc này đây, ta đoán có thể do đã hấp thụ đủ tinh dịch rồi, nên liền… Như vậy, còn việc vì sao không có lôi kiếp, ta cũng không biết, chỉ có thể hỏi Thần Khê xem hắn có biết không”

Vân Thanh Lam thẹn thùng giải thích, việc thân thể của mình có thể hấp thu tinh dịch, chỉ có Ma Tôn Cửu U biết, hiện tại y lại chủ động nói cho đồ đệ biết, thật sự là có vài phần ngượng ngùng.

“Nói như thế, sư tôn là bị ta thao đột phá? Sư tôn à, chuyện khiến người lo ngại hơn trăm năm nay không ngờ lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, nếu đệ tử sinh ra sớm hơn, thao người sớm, nói không chừng chuyện này đã giải quyết xong rồi, người nói đúng không, sư tôn”

Vân Tử Lăng trêu đùa, đáy mắt linh động đựng đầy giảo hoạt, chuyện sư tôn bị hắn thao tới đột phá thật sự khiến lòng hắn đặc biệt thỏa mãn.

Tuy rằng sự thật là như thế, nhưng bị hắn trêu đùa nói ra, Vân Thanh Lam vẫn đỏ mặt, có chút xấu hổ và tức giận trách mắng: “Không cho nói, mau tránh ra, ngươi đem cái kia… Lấy ra đi”

Chỉ cần nghĩ tới việc mình đột phá dưới tình huống kiểu này y liền nghẹn cực kỳ, sao lại thành thế này chứ.

Đêm nay, Vân Tử Lăng hoa ngôn xảo ngữ lấy cớ vì muốn củng cố cảnh giới cho sư tôn liền ấn người làm cả một đêm, hoàn toàn quên mất lúc trước từng nói sẽ chỉ làm một lần. Nhưng cũng may mắn sau khi đột phá, trạng thái của Vân Thanh Lam đã khôi phục trở lại trạng thái tốt nhất, cũng có tinh lực cùng hắn điên loan đảo phượng cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Vân Tử Lăng vốn còn ôm sư tôn đang say giấc nồng bỗng đột nhiên mở mắt, hắn cảm nhận được ở ngoài viện có người tới.

Thế là hắn nhanh chóng đứng dậy mặc lại quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài. Thấy người đến là Huyền Kinh chưởng môn liền lập tức hành lễ.

“Đệ tử gặp qua chưởng môn sư bá!”

“Không cần đa lễ, đêm qua ta thấy ở Linh Hoàng Sơn xuất hiện dị tượng nên mới cố tình đến xem thử. Sư tôn ngươi đâu, có khoẻ không? Trước đó vài ngày ngươi nói y đã bế quan, dị tượng này có liên quan đến y đúng không?”

Từ sự quan tâm của Huyền Kinh chưởng môn, có thể nhìn ra được hắn thực sự rất khẩn trương lo cho sư đệ, sợ sư đệ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Đa tạ chưởng môn sư bá quan tâm, sư tôn vẫn khỏe, hiện tại người vẫn đang bế quan, dị tượng đêm qua là do người đã đánh sâu vào bình cảnh, không có chuyện gì đáng lo cả, mong chưởng môn sư bá không cần lo âu”

Vân Tử Lăng cung kính trả lời, hắn không dám nói thẳng sư tôn đã đột phá, dù sao không có lôi kiếp xảy ra, hơn nữa việc sư tôn đột phá có chút quái dị, vẫn là không nên nói cho thỏa đáng.

“Không có việc gì thì tốt, cuối tháng này sẽ tổ chức tế điển tổ tiên, nếu sư tôn ngươi xuất quan hãy báo cho y tới, còn nếu vẫn bế quan thì đừng quấy rầy, tu vi của y đình trệ đã lâu, lần này bế quan hẳn là rất quan trọng”

Huyền Kinh chưởng môn lo lắng mà giao phó, nhớ năm đó sư đệ chính là người xuất chúng nhất trong môn, tốc độ tu luyện cũng vượt xa những người khác, nhưng sau này lại không biết vì sao liền trì trệ không thể tăng tiến, thật sự làm hắn lo lắng.

Nói xong Huyền Kinh chưởng môn đã xoay người rời đi, bất luận như thế nào, hắn đều phải chiếu cố sư đệ thật tốt, bảo hộ Huyền Kinh tiên môn, không thể cô phụ di nguyện của tiên sư.

Nhưng hắn cũng không biết, sư đệ mà mình quan tâm, không phải đang bế quan mà là bị người khác cầm tù ngày ngày gian dâm, hiện tại y còn đang nằm trên giường dậy không nổi kia kìa.

Sau khi nhìn thấy chưởng môn rời đi, Vân Tử Lăng cũng xoay người trở về phòng, Vân Thanh Lam đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm, buồn ngủ nhập nhèm, mang theo giọng mũi hỏi hắn: “Tử Lăng… Sư huynh vì sao lại tới… Có chuyện gì sao”

“Không có việc gì, đến xem mà thôi, nếu người còn mệt thì ngủ tiếp một lát đi” Vân Tử Lăng ôn nhu trả lời, hắn nhìn ra được sư tôn đang mơ mơ hồ hồ, cũng không thích hợp nói chuyện lắm.

Vừa nói Vân Tử Lăng đồng thời đã cởi áo ngoài ra, lần nữa leo lên giường ôm mỹ nhân vào ngực, ôn hương nhuyễn ngọc bậc này, ôm thế nào cũng không đủ.

Cứ như vậy, tình cảnh hai người Vân Tử Lăng cùng Vân Thanh Lam ở chung với nhau dần trở nên vi diệu, Vân Thanh Lam cũng không lãnh đạm như trước nhưng y vẫn không thay đổi mà muốn rời đi, lúc trước là không thể tiếp thu việc bị đệ tử cầm tù gian dâm, hiện tại là không tiếp thu được việc y tự mình sa chân vào đó.

Nhưng Vân Thanh Lam lại hết cách, y bị quản chế bằng trận pháp của Vân Tử Lăng, căn bản không ra được.

Đến khi trước tế điển tổ tiên vài ngày, Vân Tử Lăng nhìn chúng sư huynh đệ bận rộn, hắn mới nhớ tới có việc này, ngày đó ngủ một giấc liền quên mất, hắn vẫn chưa nói cho sư tôn biết đâu.

Tuy rằng không muốn để sư tôn ra khỏi cửa, nhưng hắn vẫn biết lễ tế điển này sư tôn luôn luôn coi trọng, mỗi lần đều tham dự, cho nên vẫn phải để sư tôn đi, nhưng hắn làm sao có thể để sư tôn đi dễ dàng như vậy.

Ở trên chính sự, Vân Tử Lăng luôn có chừng mực, nhưng ý xấu cũng vẫn sẽ nảy ra.

Sau khi trở về tiểu viện, Vân Tử Lăng nói cho Vân Thanh Lam biết chuyện tế điển, Vân Thanh Lam đương nhiên cầu Vân Tử Lăng cho mình ra ngoài, thế là Vân Tử Lăng liền thuận lý thành chương đưa ra yêu cầu quá mức.

“Sư tôn, người mang cái này lên, ta sẽ triệt bỏ pháp trận để người ra ngoài” Vân Tử Lăng thưởng thức vòng tròn nhỏ màu đen trong tay, còn chơi đùa ném lên ném xuống, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.

“Được, vậy ngươi mang cho ta đi” Vân Thanh Lam nói xong liền vươn tay qua, y cho rằng cái vòng kia dù sao cũng chỉ là một chiếc nhẫn thôi, còn kỳ quái nghĩ rằng Vân Tử Lăng sao lại đưa ra yêu cầu đơn giản kiểu này chứ, y có lẽ cũng không biết, đây là đồ vật có thể khiến y hỏng mất.

Vân Tử Lăng thấy sư tôn đưa tay duỗi lại đây liền biết y đã hiểu lầm, nhưng có tiện nghi không chiếm thì chính là đại nghịch bất đạo, thế là hắn cúi đầu ở trên mu bàn tay trắng nõn hôn một cái, sau đó đột ngột không báo trước đem người ôm lên.

“Tử Lăng, ngươi muốn làm gì thế, không phải muốn mang nhẫn cho ta sao, mau thả ta xuống đi” đột ngột bị bế lên, Vân Thanh Lam theo bản năng ôm lấy cổ Vân Tử Lăng, đồng thời nghi hoặc hỏi hắn.

“Sư tôn ngốc, cái này không đơn giản chỉ là chiếc nhẫn đâu, đây là… Âm đế hoàn*, người đã đáp ứng ta sẽ mang nó, ngoan, sẽ không làm đau người đâu” Vân Tử Lăng cười xấu xa trả lời, nói xong liền đem người trong ngực người đặt lên giường.

*Âm đế hoàn = 阴蒂环: nhẫn/vòng đeo ở cơ quan sinh dục nữ. Bình thường muốn đeo thì phải xỏ lỗ như xỏ lỗ tai vậy á, nhưng loại anh Lăng đưa cho sư tôn nhẹ đô hơn, đủ tình thú thôi chứ không nỡ làm đau sư tôn đâu [mấy bạn muốn xem ảnh minh họa thì tự search trên gg nha, chứ Up ảnh trên đây mình ngại lắm 😳]

Nghe được ba chữ “Âm đế hoàn”, tâm trí Vân Thanh Lam trống rỗng mất một lúc, địa phương mẫn cảm như vậy sao có thể xuyên vòng qua cơ chứ, cho dù không đau chết, vậy cũng sẽ không đi được đường, như thế nào có thể.

“Tử Lăng, không cần, ta không muốn cái này, ngươi buông ra đi, không thể, không thể như vậy, cầu xin ngươi, đổi cái khác được không, cầu ngươi”

Vân Thanh Lam cực kỳ hoảng sợ nhanh chóng co người rút sâu vào giường, vẻ mặt đáng thương ủy khuất khẩn cầu Vân Tử Lăng, người đang đứng ở mép giường, đôi mắt long lanh ánh nước lại chứa đầy sợ hãi.

Thấy Vân Thanh Lam sợ hãi thành như vậy, Vân Tử Lăng ngồi xuống bên mép giường, vỗ về gương mặt tinh xảo của mỹ nhân, vừa ôn nhu vừa uy hiếp nói: “Sư tôn, nếu người muốn đi thì nhất định phải mang cái này vào, tế điển có đi hay không, người tự mình chọn đi”

“Nhưng mà… Tử Lăng… Sẽ rất đau… Ta không muốn… Không muốn mà… Đổi điều khác đi có được không” Vân Thanh Lam vẫn hoảng sợ như cũ, ánh mắt tựa như sương mù mờ mịt, nơi đó nếu bị xuyên thấu mang đồ vật, y cảm thấy bản thân nhất định sẽ đau chết.

“Sư tôn yên tâm, biết ngươi sợ đau nên cái âm đế hoàn này không cần xuyên lỗ qua đâu, nó chỉ đem âm đế dâm đãng của người kẹp chặt lại thôi, sẽ không tổn thương đến người, nghe lời ta, mang lên ta sẽ cho người ra ngoài”

Vân Tử Lăng kiên nhẫn trấn an mỹ nhân sợ hãi đến sắc mặt đều tái nhợt, hắn cũng luyến tiếc không nỡ tổn thương thân thể của y, cho nên hắn dùng loại không cần xuyên lỗ, nếu sư tôn nghe lời, sau này lúc nào cũng có thể tháo xuống.

Nghe nói không cần phải xuyên lỗ, đáy lòng Vân Thanh Lam nhẹ thở ra, hơn nữa y thật sự muốn ra ngoài, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp, đành ủy khuất trả lời: “Vậy được, nếu đeo vào ngươi nhất định phải cho ta đi tế điển”

“Ừ, cho người đi, ngoan, nằm xuống đi” nhận được sự chấp thuận từ Vân Thanh Lam, Vân Tử Lăng vội vàng động thủ nhanh chóng cởi ra quần lót của y, đem đôi chân trắng nõn thon dài tách lớn, ngựa quen đường cũ mà sờ lên âm hộ no đủ của mỹ nhân.

“Sư tôn, tự mình tách tiểu huyệt ra, để ta chơi âm đế của người, chơi lớn mới có thể đeo vòng, ngoan, nghe lời” Vân Tử Lăng ở giữa háng trơn bóng no đủ xoa nhẹ, đồng thời mở miệng kêu gọi.

“Ưm…Ngươi nhẹ một chút” Mỹ nhân bị uy hiếp gật đầu trả lời, vì có thể đi tế điển, y không thể không nghe lời, y tự duỗi tay tách ra âm môi của mình, đem âm đế mẫn cảm hoàn toàn bại lộ, tùy ý để đồ đệ đùa bỡn.

Thấy được Vân Thanh Lam nghe lời, Vân Tử Lăng vui mừng không thôi, giơ tay đè lên nhụy đậu đỏ bừng nơi tiểu huyệt, bày ra kỹ xảo dần dần xoa nhẹ.

“Ưm~ Tử Lăng… Ngươi nhanh một chút… Ta chịu không nổi bị, bị chơi đùa ở âm đế…ha a~”

Địa phương mẫn cảm nhất bị người khác xoa nắn, còn là chính y tự tách ra cho người khác đùa bỡn, gương mặt Vân Thanh Lam lập tức thẹn thùng ửng đỏ, vội vàng thúc giục, hơn nữa y quả thật không chịu nổi bị trêu chọc nơi đó, chỉ vài cái đã cảm giác toàn thân nhũn ra.

Thấy mỹ nhân như thế, Vân Tử Lăng nổi lên ý xấu liền nắm lấy âm đế đã sưng to đến sung huyết xoa nắn, vốn dĩ âm đế đã bị chơi lớn rất nhiều, cũng không thể rút về mép âm hộ được nữa, nhưng hắn còn muốn chơi lớn thêm chút nữa, tốt nhất khiến sư tôn chỉ cần đi hai bước liền bị cọ xát lập tức cao trào phun nước, nếu như vậy sư tôn sẽ vĩnh viễn không thể trốn thoát khỏi hắn được.

“Tử Lăng ~ không, không được… Muốn phun… ha a ~ ta chịu không nổi nơi đó… A ~ đừng xoa… âm đế cao trào mất… Tử Lăng ~ buông tay… ưm ~”

Âm đế Vân Thanh Lam quá nhạy cảm, bị hắn nhéo vài cái liền rên dâm đãng đạt tới cao trào, tiểu huyệt phía dưới từng cỗ từng cỗ dâm thủy trào ra bên ngoài. Đúng lúc này, Vân Tử Lăng lập tức mạnh mẽ cưỡng chế đeo vòng lên cho y, vòng âm đế kẹp chặt lấy viên thịt huyệt sưng lớn kia.

“A!!! Không! Hu hu hu… Đau quá… Không muốn… Tử Lăng… Đau… Ngươi gạt ta… Ngươi nói không đau mà… hức”

Âm đế đột nhiên bị kẹp lấy, đau đớn ập tới lập tức khiến Vân Thanh Lam khóc lớn, hạ thân cũng run rẩy, ngay sau đó tiểu huyệt lại phun ra một cổ dâm thủy, hiển nhiên không chỉ đơn giản là đau.

“Ngoan, đã ổn rồi, không đau nữa, sư tôn ngoan, không khóc” Vân Tử Lăng kiên nhẫn dỗ dành, hơn nữa trông thấy Vân Thanh Lam thật sự có vẻ chịu khó chịu, hắn liền giơ tay nắm lấy nam căn phấn nộn của y, loát động lên xuống.

“Ưm ~ ngươi đáng ghét… hức… Sao lại gạt ta… Rõ ràng là rất đau mà…hức… Đồ lừa đảo… ưm~ không cần chạm nơi đó… ngứa quá~”

Đang khóc lại bị tóm lấy nam căn, vật nhỏ của y còn không biết cố gắng, chỉ mới được sờ soạng vài cái liền đứng thẳng lên, tiếng khóc của Vân Thanh Lam còn chưa dừng, âm thanh rên rỉ khó nhịn lại tiếp tục tuôn ra, hiển nhiên là một bộ dạng được chơi thật thoải mái.

Thấy mỹ nhân không kêu đau nữa, còn sướng đến rên rỉ không ngừng, trên tay Vân Tử Lăng càng hung hăng chà đạp, chỉ chốc lát Vân Thanh Lam liền run rẩy bắn ra.

Chủ Đề