Bồ tôi là ai

Thêm bài hát vào playlist thành công

Thêm bài hát này vào danh sách Playlist

Bài hát toi la ai [mashup] do ca sĩ Dai Duong, Phuc Bo, Ha Le thuộc thể loại Nhac Tre. Tìm loi bai hat toi la ai [mashup] - Dai Duong, Phuc Bo, Ha Le ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Tôi Là Ai [Mashup] chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.

Video | MV

  • 0

    05:06

    Tôi Là Ai Trong Em [Đồi Thông]

    ERIK [MONSTAR ST.319]

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 2

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 3

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 4

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 5

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 6

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 7

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 8

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 9

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 10

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 11

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 12

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 13

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 14

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 15

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 16

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 17

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 18

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 19

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 20

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 21

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 22

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 23

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 24

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 25

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Page 26

Đã gần 30 tuổi đầu nhưng chính tôi vẫn đang nghi hoặc về nguồn gốc của tôi, cha tôi thật sự là ai trong vô số lời đồn đại mà dân làng vẫn kháo tai nhau, ai sẽ là người nói cho tôi biết khi mà mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho ngoại nuôi đi biệt xứ?

25 tuổi tôi mơ hồ về hạnh phúc gia đình, chính vì thế tôi cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai để có thể xây dựng hạnh phúc riêng cho mình lấy một mái ấm. Tôi ám ảnh với những lần cha đánh mẹ, cha chửi, cha bảo tôi là đứa con hoang, mẹ là đồ “ gái điếm”. Ám ảnh với những trận đòn vô cớ, ám ảnh bởi những câu nói như dao đâm. Tôi thật sự không biết mình con ai?

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Tôi chỉ biết qua lời kể của bà ngoại lúc nhớ lúc quên khi đã 95 tuổi. Mẹ tôi kết hôn với bố trong lúc nghèo khổ nhưng hai người vẫn thương yêu và đùm bọc nhau, nghèo khó nhưng bố mẹ đều chăm chỉ làm ăn. Khi mẹ sinh anh và chị tôi gia đình tôi sống hạnh phúc nhưng cũng là lúc thấu hiểu cái đói khổ. Cha đi làm ăn xa để mẹ ở nhà chăm lo con cái vườn tược kiếm sống, vài tháng cha mới về.

Mọi chuyện cứ thế qua ngày tháng anh chị tôi cũng đã lớn cũng biết giúp đỡ mẹ làm ăn. Nhưng k yên ả chút nào sau khi cha về thăm mẹ ít hôm rồi đi, ít bữa sau mẹ ốm nhà nội ở cách nhà chúng tôi mấy nóc nhà, nội thường xuyên qua thăm nom anh chị tôi rồi một ngày chuyện khủng khiếp xảy ra với mẹ, mẹ và ông nội có quan hệ ít tháng sau mẹ phát hiện có bầu. Và đứa bé đó chính là tôi bây giờ. Vì tôi quá to mẹ cũng chẳng thể bỏ tôi nên đành để sinh, cha biết chuyện nhưng nghĩ là con ba nên ba mừng lắm. Khi sinh tôi ra một bé trai kháu khỉnh ba càng mừng rỡ và tu chí làm ăn hơn. Đến năm tôi 9 tuổi không hiểu có chuyện gì mà cha thường xuyên rượu chè và chửi bới tôi và mẹ hơn, trong tâm thức của tôi vẫn văng vẳng tiếng cha chửi bới, thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn giật mình.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Thì ra cha nghe người ta nói đâu đó rằng tôi không phải con cha, mẹ ngủ lang mới có tôi. 10 tuổi là ác mộng với tôi khi cha rượu chè nhiều quá hóa điên bỏ nhà đi, mẹ tôi vì xấu hổ mà đem tôi về nhà ngoại rồi cũng đi biệt. Khi lớn lên tôi vẫn nghe người đời đàm tiếu, thỉnh thoảng nghe ngoại kể rồi ngoại bảo có khi tôi là em trai của bố tôi chứ không phải con.

Tôi đau đớn, uất ức và không có lời giải đáp, cha mẹ đi biệt không biết sống chết sao, ông nội thì cũng chẳng còn trên đời này mất đã làm mả từ lâu, tôi biết cha của tôi là ai? Và tôi thật sự là ai? Như lời ngoại kể lúc tỉnh lức mơ tôi là em trai của người tôi gọi là cha sao?

Video liên quan

Chủ Đề