Ngang qua thị trấn ngàn mây review

Tác giả: Trương Gia Giai

“Bà ơi, sao trời cao thế?”
Bà đáp: “Con có thấy mây không?
Đó là cánh của trời đấy.”

Ngang qua thị trấn Ngàn Mây là một câu chuyện xoay quanh cuộc đời của Lưu Thập Tam – cậu bé được sinh ra ở thị trấn Ngàn Mây, là cháu ngoại bà Vương Oanh Oanh, cũng là người thừa kế quán tạp hóa của bà. Còn quán tạp hóa thì lại nằm giữa núi non, như kề bên mây khói vậy…

Vẫn là ảnh chụp từ @lai.reading
Sáng hôm ấy leo lên sân thượng định chụp sách với bầu trời, nhưng quay qua quay lại mới thấy mây phủ kín. Ừa thế là có tấm ảnh hợp với câu chuyện.

Lưu Thập Tam là một người hết sức bình thường. Nói chính xác hơn một xíu thì cậu thuộc tuýp người rất nhạt nhẽo và có thể xếp vào tập đoàn những người đụng đâu hỏng đó. Cậu học hành tàng tàng, chật vật lắm mới xoay sở được tấm bằng tốt nghiệp. Mặc dù cố gắng làm việc như điên nhưng lại chưa từng qua được đợt thử việc ở bất cứ một công ty nào. Túm gọn lại cậu hoàn toàn là một kẻ thất bại. Mọi thứ xoay quanh cậu đều chán ngán một cách khó tin, và những điều đó khiến cậu mất hết cả niềm tin và hy vọng.

“Bà ạ, cuộc sống của con vô nghĩa lắm, những thứ con muốn đều vuột khỏi tầm tay, thôi vậy, con chẳng muốn gì nữa, chết quách đi cho xong.”

“Bên này núi là tuổi thơ của Lưu Thập Tam, bên kia núi là biển cả của bà. Gió núi hiu hiu, như sóng biển dập dềnh dưới ánh trăng, dịu dàng êm ái, đứng phía sau thời gian, trở thành câu chuyện được nghe thuở bé.“

Nhưng Lưu Thập Tam hoàn toàn không phải đồ bỏ đi. Mặc dù chẳng phải một người thành công trong sự nghiệp hay chuyện tình yêu, nhưng cậu lại rất tốt bụng. Lòng tốt của cậu trở thành điểm sáng lấp lánh của tác phẩm. Và cũng chính lòng tốt ấy đã cảm hóa hết thảy những người xung quanh cậu ở thị trấn Ngàn Mây, bao gồm cả cô gái Trình Sương – người mà định mệnh đã an bài đến để “làm náo động” hơn cuộc sống bình bình của Lưu Thập Tam.

Hơn nữa, bên cạnh Lưu Thập Tam còn có bà ngoại Vương Oanh Oanh – người luôn chăm sóc cho cậu từ những ngày còn bé xíu, người từng gặp biết bao sóng gió trong cuộc đời nhưng vẫn luôn mạnh mẽ và kiên cường. Ở bên bà, mọi sự điên khùng và ngớ ngẩn nhất đều có thể đến với cậu. Bà là bà ngoại “bá đạo”, cũng là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng Đế dành tặng cậu.

Trong trí tưởng tượng của mình, bà ngoại Vương Oanh Oanh chính là thế này nè: hiền lành nhưng tính cách quái dị, chăm chút, yêu thương Lưu Thập Tam nhưng sẵn sàng cầm gậy rượt đánh cậu khắp nơi…

Không biết nên nhận xét thế nào về tác phẩm này nữa. Lúc mở đầu, Ngang qua thị trấn Ngàn Mây cho mình cái cảm giác vô cùng ngây ngốc, vô cùng dễ thương, tình tiết hay nhân vật đều khiến mình bật cười. Nhưng càng về sau, nỗi đau càng lớn, và rất nhiều lần mình phải dừng lại, vì quá buồn. Cái cách câu chuyện thay đổi theo chiều hướng bi thương khiến mình hơi choáng váng, nhưng lại hoàn toàn hợp lý trong hành trình lớn lên của con người. Không riêng Lưu Thập Tam mà có lẽ hầu hết chúng ta đều có một tuổi thơ êm đềm và sôi vô tư vô lo. Nhưng thế giới của người lớn thì không còn đơn giản nhế nữa. Chúng ta có những công việc đầy áp lực, có những gánh nặng của bộn bề lo toan, còn cả những tranh đấu, hy vọng và mất mát. Và điều đó khiến mình buồn.

“Đây là núi non và biển cả mà cậu từng gặp gỡ mỗi ngày.
Ở thành phố xa xôi, tại một nơi xa lạ, có núi non và biển cả mà cậu chưa từng thấy.”

Ngang qua thị trấn Ngàn Mây là một tác phẩm rất đẹp, đẹp từ hình thức đến nội dung, từ nhân vật đến ý nghĩa mà câu chuyện truyền tải. Vẫn là Trương Gia Giaivới những cảm xúc vô cùng lắng đọng và sâu lắng. Bạn sẽ tìm thấy trong cuốn sách sự hài hước, sự ngây ngô của những ngày thơ bé còn chưa phải nghĩ ngợi nhiều, cũng sẽ tìm thấy nỗi buồn trong giọt nước mắt của một đứa bé dù nhớ mẹ cũng không thể nói thành lời. Bạn sẽ tìm thấy được nỗi đau của sự chia ly và niềm vui của hạnh phúc bất tận. Dù là đau khổ hay bi thương, tác phẩm này cũng hoàn thành trọng vẹn giá trị của nó khi thể hiện được những tình cảm vô cùng thiêng liêng của con người: tình cảm gia đình, tình yêu quê hương và cả bài học về những điều quan trọng của cuộc đời.

Ở một khía cạnh nào đó, mình nghĩ tác phẩm này rất phù hợp với những bạn trẻ còn đang phân vân ở thành phố hay về quê. Thay vì cứ cố gắng cho những điều chẳng biết đi đâu về đâu, có đôi khi chúng ta cần dừng lại một chút, ngẫm nghĩ về những điều thực sự ý nghĩa, để lựa chọn cho mình nơi phù hợp nhất. Rời khỏi thị trấn, bước chân trên con đường “trưởng thành”, Lưu Thập Tam mới dần thấu hiểu, những hồi ức đẹp đẽ nơi trấn nhỏ chính là thứ quý giá, là mái ấm, là góc nhỏ bình yên trong lòng cậu. Để rồi mỗi lần đối mặt với gian nan, mệt mỏi, thất bại và tuyệt vọng đến sức cùng lực kiệt, Lưu Thập Tam biết, vẫn luôn có một nơi gọi là “quê hương” chờ cậu trở về. Quê hương ấy là thị trấn Ngàn Mây, nơi có tiệm tạp hóa kề bên mây khói, và có cả bà ngoại Vương Oanh Oanh luôn yêu thương cậu.

“Sinh mệnh là nguồn sáng.
Trước khi lụi tàn, tất cả những gì tớ có thể làm là chiếu sáng cho cậu một chút.
Tớ yêu cậu, đừng quên tớ nhé.”

Một điều nữa mà mình rất thích trong các tác phẩm của Trương Gia Giai đó chính là cảm xúc mãnh liệt mà chân thực. Không cần cường điệu hóa nhân vật, không cần quá nhiều phép tu từ, không có những triết lý sâu xa, mọi thứ cứ trôi đi một cách bình lặng nhưng vẫn mang trong nó nỗi khát khao cháy bỏng và niềm tin vào những hy vọng tươi sáng.

Lưu Thập Tam sinh ra và lớn lên ở thị trấn Ngàn Mây, nơi có một tiệm tạp hóa với hàng hóa chồng chất theo năm tháng và những con người đã để lại vô vàn dấu ấn không sao xóa nhòa trong ký ức cậu.

“Sống vì người khác, cũng là vì chính mình. Hy vọng và bi ai đều là tia sáng. Sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau.”

Ngang qua thị trấn Ngàn Mây là một câu chuyện gửi tặng những bi thương, hy vọng và tia sáng chưa bao giờ tắt mà chúng ta từng gặp gỡ trên bước đường đời.

Nguồn ảnh: Tư Liệu

Chủ Đề