Thất nguyệt và an sinh review

Mình biết bộ phim trong một chiều mưa lang thang đọc review trên mạng. Nhưng lý do xem phim phần nhiều là tò mò tại sao hai cô nàng diễn viên lại chia nhau giải Kim Mã cho phim này. :[[ Lý do là bản thân mình drama quá mà. Đoạn phim mà làm mình quyết định xem là phân đoạn ở sân bay của hai cô gái này được preview trước.

Thất Nguyệt,cậu ở lại với mình đi. An Sinh, cậu đi với mình đi

Bộ phim là câu chuyện của Thất Nguyệt và An Sinh từ những năm năm tuổi 13 cho tới tuổi 27. An Sinh là kiểu cô gái nổi loạn khi còn trẻ, thích phiêu bạt và rong đuổi khắp nơi, có lẽ vì hoàn cảnh gia đình nên mới sinh ra tính cách có phần ngông cuồng của cô ấy như vậy, tuy nhiên lại thấy sâu thẳm trong con người này là sự cô độc, cô độc. Thất Nguyệt ngược lại, may mắn hơn khi có một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương, bản thân vốn xinh xắn lại có thành tích tốt, có một người bạn thân, có bạn trai vừa đẹp trai vừa học giỏi. Cuộc sống hoàn hảo của Thất Nguyệt cứ êm đềm trôi, học cấp 2 xong thi vào trường cấp 3, cấp 3 xong vào đại học cùng bạn trai, chọn ngành theo ý gia đình, ra trường làm ở một ngân hàng rồi cứ an yên mà sống. Thất Nguyệt là mẫu con gái ngoan hiền và vâng lời cha mẹ, “con nhà người ta” điển hình trong xã hội. Tình bạn của cả hai vẫn êm đẹp như lần đầu gặp năm 13 cho tới khi Tô Gia Minh xuất hiện. Từ đó, tính cách, cuộc sống, lựa chọn của Thất Nguyệt và An Sinh mới được khắc họa rõ ràng hơn. Bộ phim là quá trình tình bạn của Thật Nguyệt và An Sinh, chiếm thời lượng lớn nhất trong chuyển biên staam lý của các nhân vật là từ lúc chuyến tàu đưa An Sinh đi khỏi quê hương, Thất Nguyệt đuổi theo. “Thất Nguyệt, nếu cậu muốn tớ sẽ ở lại”. Có lẽ từ lúc đó, hai người đã định sống hai cuộc sống khác nhau rồi. Suốt một đoạn đầu của phim, cá nhân mình đã nghĩ, Thất Nguyệt đúng là mệnh khổ rồi, kiểu như con người cô ấy, trước giờ cú như đang che dấu điều gì đó, cái gì đang đè nặng cô ấy vậy nè. An Sinh thì khác, cái che dấu và giả vở của cô, người ta dễ nhận ra hơn. Đoạn này phải khen diện xuất và tạo hình của diễn viên nha. :]]

“Nếu như người đi sau đạp lên bóng của người khác thì sẽ đi cùng nhau suốt đời” – Đây là câu nói cảm động nhất của Thất Nguyệt dành cho người mình yêu là Gia Minh, nhưng anh lại không động lòng trước tình cảm đó. Và anh đã thực hiện điều đó với An Sinh để mong muốn được đi cùng cô suốt đời. Nhưng thật ra, ngay từ đoạn đầu phim, mình coi phim [ở độ tuổi 27] thì thấy sau này có lẽ chúng ta đều hiểu rằng dù có là tri kỷ thân thiết cách mấy cũng vẫn có thứ không thể cùng chia sẻ, dù gắn bó sâu đậm thế nào cũng vẫn không thoát khỏi vị kỷ, tính toán. Đôi bạn thân từng là cái bóng của nhau bỗng trở mặt dữ dội cũng vì lẽ đó.

Cá nhân mình, đặc biệt thích hình ảnh của Thất Nguyệt, nếu đặt mình vào bộ phim thì mình thấy mình khá giống Thất Nguyệt, phần nhiều nhạt nhẽo và nhàm chán, cũng có một chút khó lường, lại hay giỏi giả vờ nữa. Mình đồng cảm và thương Thất Nguyệt, nói thế nào nhỉ, rõ ràng là cô ấy chẳng làm gì sai, nhưng rồi bao chuyện ấm ức, buồn khổ cứ tới với cô ấy. Để chính bản thân ngột ngạt trong cái vòng tròn tốt xấu của câu chuyện. Thất Nguyệt có câu thoại rất hay: “Người thông minh thực sự sẽ không để người khác nhìn ra cô ấy thông minh”. Hóa ra hồi nhỏ, phá vỡ chốt báo cháy ở trường tiểu học chính là Thất Nguyệt, hóa ra Thất Nguyệt đã sớm biết Gia Minh thích An Sinh, hóa ra là Thất Nguyệt cố ý để Gia Minh bỏ đi trước ngày kết hôn… Hóa ra, cô ấy đã biết tất cả nhưng rồi lại giả vờ, giả vờ để kì vọng, kì vọng An Sinh thẳng thắn và ở bên cạnh cô, kì vọng Gia Minh từ Bắc Kinh trở về bên cạnh cô, chút kì vọng nhỏ nhoi này sao mà khó quá, ngay cả khi cô đã đánh đổi sự tự do tự tại của cuộc đời mình thì vẫn không nắm bắt được.

Cậu tưởng mấy năm nay tớ sống rất an nhàn? Không, mỗi người sống đều không dễ dàng

Ngẫm một chút thì chúng ta, trong cuộc sống này, đều là An Sinh và Thất Nguyệt. Lúc tự do bay nhảy lại luôn mong 1 tổ ấm để trở về. lúc bình yên nhạt nhẽo với hiện tại lại vong cuộc sống tự do tự tại. Luôn phải tranh đấu với nội tâm của mình như vậy đó. Mỗi người, đều có 1 câu chuyện riêng, mỗi người đều có cuộc sống chẳng dễ dàng gì cả. Trưởng thành, tháng năm qua đều là câu chuyện như vậy? Mình đang tìm kiếm điều gì đây?

Chim trong lồng đột nhiên tung cánh, nhưng lại không biết phải bay đi đâu Cuộc đời mà mọi người muốn tôi phải sống, không còn nữa rồi. Chỉ là hơi khó nhọc, đâu phải là sẽ không có được hạnh phúc. Là phận thì dù đi trên con đường nào cũng sẽ đều vất vả. Hi vọng con gái mẹ là một ngoại lệ.

P/s: Nghe nói truyện cũng khá hay, có đoạn này làm mình chùng xuống. “Một vài năm sau, em muốn cùng anh đến sống ở trấn nhỏ dưới núi thưa thớt dấu chân người. Sớm mai trèo lên đỉnh núi cao, xuống núi đi chợ mua rau quả. Nấu nướng quét dọn. Sinh con đẻ cái. Buổi chiều đọc một quyển sách. Buổi tối uống rượu, trò chuyện dưới cây hoa hạnh, mãi tới khi ánh trăng và giọt sương mát lạnh. Trong mơ, đi đến khe núi vắng vẻ um tùm cỏ đuôi phượng, tiếng chim lảnh lót, hạt giống trên cây nứt toác… cùng mệt mỏi ngủ thiếp dưới cây. Lúc tỉnh giấc, em vẫn trẻ tuổi, anh vẫn chưa già”.

“Nếu chúng ta là kẻ không có tài chí lắm, không viết được điều gì to tát, thì cũng sẽ viết được những trang sách về những năm tháng ta sống, về những cay đắng và những niềm yêu thương đơn giản của con người.” Lưu Quang Vũ View all posts by Na

Chủ Đề