Hơn 1 con giáp là hơn bao nhiêu tuổi


Ảnh mang tính minh họa

Tôi đã ngoài 42 tuổi mới tính chuyện lập gia đình. Sở dĩ tôi lập gia đình muộn vì tính tôi vốn cầu toàn, khi tôi chưa có nghề nghiệp, hay vốn liếng đầy đủ để cung ứng cho một mái ấm gia đình tương đối thì tôi chưa dám lấy vợ. Kể ra thì tôi cũng đã quen biết một vài cô gái đấy, nhưng qua giao tiếp sơ khởi tôi đã sớm rút lui vào cái vỏ ốc muôn thuở của mình.

Cho đến giờ khi tôi cảm thấy mình đã tương đối ổn định, thì năm tháng trôi qua cùng với tuổi tác vô tình đã khiến cho tôi đâm ra e ngại chuyện yêu đương tỏ tình.

Phải đợi đến khi có một anh bạn giới thiệu cho tôi cô em họ của anh ấy tên Quyên, tôi mới bậm gan tiến tới. Đến chừng tìm hiểu nhau, tôi mới biết té ra Quyên kém tôi đến đúng một con giáp.

Được cái Quyên xinh xắn, hiền lành, lại là con gái út trong một gia đình khá giả. Cô được cha mẹ và các anh chị chiều chuộng, nhà Quyên buôn bán nên khá phong lưu.

Về phía tôi, tuy hơn Quyên nhiều tuổi, nhưng tôi vẫn tự hào có ngoại hình trẻ hơn tuổi thật đến mười tuổi, ai nhìn bề ngoài của tôi cũng chỉ nói tôi mới ngoài 30. Vì thế khi đứng bên Quyên, chúng tôi nhìn không chênh lệch gì nhiều về tuổi tác, ngoại hình.

Không khó lắm để chinh phục trái tim Quyên, chẳng bao lâu chúng tôi đã thành một đôi lứa tâm đầu ý hợp. Quen nhau được nửa năm, rồi chúng tôi làm đám cưới với nhau. Tôi thầm cảm ơn Trời đã dun dủi cho tôi đến chừng tuổi này mà còn lấy được vợ, mà vợ lại trẻ đẹp nữa.

Điều duy nhất tôi còn lo nghĩ về Quyên là vấn đề nghề nghiệp của cô. Khi mới quen Quyên, cô cho tôi biết hiện đang làm kế toán trong công ty của ông anh cô. Cho đến khi về chung sống với tôi, thấy vợ ngày đi làm ngày nghỉ, hoặc giờ giấc không nhất định. Có khi Quyên nói đi làm nhưng thật ra cô lại đi mỹ viện chăm sóc da, làm móng, làm tóc...

Mỗi khi tôi thắc mắc hỏi han thì cô nói rằng công việc rảnh rỗi, hôm nay không làm thì ngày mai làm, hoặc do anh cô là giám đốc nên chuyện xin phép nghỉ cũng dễ...

Tôi cứ nghe mãi như thế cũng xuôi tai, mãi cho đến một ngày kia tôi mới hay Quyên thực sự chẳng có nghề nghiệp gì chính thức cả. Tiền bạc cô có là từ gia đình bên vợ chu cấp đều đặn. Có lẽ vì thế mà Quyên không có nhu cầu phải tìm kiếm việc làm.

Ngặt một nỗi nữa là vợ tôi chẳng chịu chăm lo bếp núc hay những công việc khác trong gia đình gì cả. Ba mẹ tôi thường than phiền xa xôi về cô con dâu chẳng biết gì hết này.

Tuy ba mẹ tôi chỉ nhắc nhẹ nhàng, nhưng là con trai duy nhất trong gia đình, hai bà chị tôi đều đã về nhà chồng, trong thâm tâm tôi cảm thấy rất ngột ngạt. Tôi láng máng có cảm tưởng rằng mình đã phạm phải một sai lầm khi thành hôn với Quyên.

Thực sự cô không hề biết làm bếp hay nấu nướng các món ăn, những bữa cơm gia đình ăn chung với ba mẹ tôi vẫn đều do mẹ tôi vào bếp nấu nướng như thuở trước khi tôi có vợ, nếu có hôm nào tôi được nghỉ làm ở nhà thì người vào bếp chính là tôi.

Quyên không biết làm bếp, cũng không có ý muốn học tập cách nấu nướng. Thấy tôi tỏ ra phật lòng về tính nết của vợ, mẹ tôi lại an ủi rằng miễn sao tôi cưới được người vợ ngoan hiền như thế là quý lắm rồi, còn chuyện khéo tay gia chánh từ từ rồi cô ấy cũng sẽ biết làm lụng thôi.

Phải cái ngay từ trong gia đình, Quyên đã được cha mẹ chiều chuộng thái quá từ nhỏ đâm ra quen với nếp sống như thế mất rồi. Ở nhà Quyên, cô đã có người giúp việc lo liệu hết mọi thứ, cha mẹ Quyên chỉ sợ con gái vất vả nên không muốn con phải động tay động chân. Có thể đó cũng là lý do khiến không mấy ai đến dạm ngõ nhà Quyên chăng?

Bây giờ tôi chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù chưa bằng lòng về Quyên, tôi vẫn tỏ ra yêu thương chiều chuộng vợ, Quyên muốn đi mỹ viện làm đẹp, đi mua sắm mỹ phẩm và các thứ khác, tôi đều tình nguyện đưa vợ đi các nơi mà chẳng hề nhăn nhó than thở. Tôi cho rằng hôn nhân rốt cuộc vẫn là chuyện may rủi, trong nhờ đục chịu. Nếu tôi cố gắng muốn thay đổi tính nết, nếp sống của Quyên, có lẽ như mẹ tôi đã nói, chúng tôi cần phải có thời gian.

Video liên quan

Chủ Đề