Ký lai chi tắc an chi là gì

Không đúng, không phải ngày sinh tháng đẻ của nàng, mà là ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Tích Thư cùng với An vương gia này tương đối hợp.

Tuy hợp nhưng người gả tới đây lại không phải là Thẩm Tích Họa nàng sao? Nàng xuyên không đến đây chắc là ông trời đùa giỡn nàng, bất quá tục ngữ có nói “ký lai chi, tắc an chi.” Cứ thuận theo tự nhiên thôi.

“Muội muội Diêm Thanh Lam cùng chúng muội muội thỉnh an tỷ tỷ.” Sau khi Thẩm Tích Họa tiến vào viện Trường Thọ, chỉ thấy một nhóm chúng nữ tử, ăn mặc xinh đẹp, làm cho người ta hoa cả mắt, ai nấy cũng trang điểm xinh đẹp hơn Thẩm Tích Họa, thậm chí quần áo trên người so với nàng còn tốt hơn.

Diêm Thanh Lam là nữ nhi của thừa tướng, vào cửa lại là sườn phi, cho nên địa vị so với Trương Như Di cũng cao hơn một bậc.

Nàng ta nhìn trang phục đơn giản của vương phi, thậm chí ngay cả trang điểm cũng không thế nên trong mắt mang theo sự khinh thường, nàng thân là nữ nhi của thừa tướng lại thấp hơn nữ nhi của một thương nhân một bậc, điểm ấy làm cho trong lòng nàng rất phiền muộn.

Bất quá đã đến An vương phủ, cho dù có là Vương phi thì nàng cũng sẽ làm cho nàng ta thành hạ đường Vương phi thôi.

Trong lòng nàng cười lạnh, mà Trương Như Di đứng bên cạnh lại đưa ra vẻ mặt lạnh như băng, cũng không có biểu hiện gì, chỉ có thời điểm nhìn thấy Thẩm Tích Họa hơi hạ đầu một chút, sau đó liền khôi phục nguyên dạng.

“Ừm, đều là tỷ muội, không cần khách khí.” Ánh mắt Thẩm Tích Họa nhìn quét một vòng, chỉ thấy có một nữ tử mặc quần áo màu thủy lam không mang ánh mắt khinh thường, còn những người khác trong mắt đều là sự khinh thường nhìn nàng, nàng cười lạnh, khinh thường thân phận của nàng sao? Dù sao nàng vẫn là Vương phi, ở An vương phủ này nàng chính là người có địa vị cao nhất.

Chỉ là mấy kẻ tiểu nhân nhảy nhót, đối với nàng mà nói thì cũng chẳng có tác dụng gì.

“Đợi bổn vương phi đi thăm Vương gia xong, lại cùng chúng muội muội tâm sự.” Tuy nàng không được sinh ra ở nhà quan, nhưng mà không bởi vì vậy mà thiếu đi khí thế của một Vương phi. Trong sự uy nghiêm mang theo một tia sang trọng, mà không nhìn thấy ở nữ nhân nào khác.

Nhóm nô tài ở Trường Thọ viện, sau khi nhìn thấy Thẩm Tích Họa đều có cảm giác như thế.

Tô quản gia cũng từ bên trong đi ra, thấy vương phi tuy ăn mặc đơn giản lại phiêu dật tựa như tiên nữ làm cho ông nhất thời ngây ngẩn cả người.

Ông có nghe qua dáng vẻ của Thẩm Tích Thư, tựa hồ người hiện tại so với lời đồn đãi có điểm bất đồng, dung mạo của nàng không thể nói rõ được dung mạo đó có xứng với danh hiệu là đệ nhất mỹ nhân thành Diên châu hay không, nhưng xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại thấy cũng không quá đáng.

Cái loại khí chất cao quý này tựa hồ ông chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ là bởi vì sau khi gả cho Vương gia, qua một đêm liền trưởng thành?

Thẩm Tích Thư là hòn ngọc bảo bối trong lòng Thẩm lão gia, nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, thấy thế nào cũng không có khả năng có loại khí chất này.

Cho nên sẽ rất mảnh mai dịu dàng hoạc là rất kiêu ngạo hung hăng, sẽ không giống như người ở trước mặt ông.

Làm cho ông rất là nghi hoặc.

Nghĩ như thế ông lập tức gọi một gã sai vặt đến gần, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng phân phó, nói xong, gã sai vặt kia liền vội vàng rời khỏi.

“Bọn muội muội cùng với tỷ tỷ vào xem thân mình Vương gia như thế nào. Hoàng hậu nương nương cũng cực kì quan tâm sau khi thành thân thân mình Vương gia có khỏe hay không.” Diêm Thanh Lam đi theo Thẩm Tích Họa vào phòng khách, ngoài miệng còn không quên nhắc nhở Thẩm Tích Họa, nàng ta bất quá là vì thân mình của Vương gia, vì Vương gia xung hỉ mà gả tới đây, không phải bởi vì Vương gia thích mà được gả tới.

Vương gia cả ngày nằm ở trên giường, làm sao có thể nhìn thấy được nữ nhân nào. Nàng mỉm cười. Ngoài trừ trong phủ có vài người, bên ngoài căn bản là không có.

Nữ nhân trong phủ cũng là bởi vì hoàng hậu nương nương cấp cho Vương gia, nếu không phải như thế, có lẽ đã sớm bị Diêm Thanh Lam giải quyết, nàng là nữ nhi bảo bối của thừa tướng, nguyên bản là thừa tướng không đồng ý đem nữ nhi của ông gả cho An vương gia làm sườn phi, ông ta là người dưới một người trên vạn nhân, nữ nhi của thừa tướng sao có thể làm thiếp được, lấy tư thái nữ nhi của ông ta đủ để gả cho Vương gia nào đó làm Vương phi, thậm chí là gả cho thái tử làm thái tử phi cũng được.

Thành ngữ Trung Quốc luôn là một chủ điểm khá khó nhằn với những bạn đang theo đuổi ngôn ngữ này. Bởi thành ngữ là sự kết hợp tinh tế của nền văn hóa của đất nước đó. Nó luôn bao hàm những ý nghĩa sâu xa đòi hỏi người học phải tìm hiểu thật kĩ mới có thể hiểu và sử dụng. Trong bài viết này, Ánh Dương sẽ cùng các bạn tìm hiểu ý nghĩa của một thành ngữ nữa trong tiếng Trung, đó là “既来之,则安之” jì lái zhī, zé ān zhī Ký lai chi, tắc an chi.

An cư lạc nghiệp
Vô ngã vô ưu

1. Giải thích ý nghĩa thành ngữ

“既来之,则安之” jì lái zhī, zé ān zhī: Ký lai chi, tắc an chi.

既 jì:có nghĩa là 已经 yǐjīng đã, chỉ sự việc đã xảy ra 
则 zé:từ 则 zé trong câu tục ngữ này nằm trong cấu trúc 既 jì…则 zé…có nghĩa là đã…thì…
来 lái:có nghĩa là một cái gì đó đến hoặc một sự việc nào đó xảy ra.
安 ān:安 trong từ 安顿 āndùn、安稳 ānwěn,có nghĩa là yên ổn.
之 zhī:之ở đây là một đại từ,  thay thế cho sự vật đã nhắc phía trước hoặc chỉ một vật, việc, người nào đó. 

Trong tiếng Trung từ 之 được dùng rất nhiều như một đại từ, không chỉ một cái gì cụ thể. Ví dụ như : 久而久之 jiǔ ér jiǔ zhī một thời gian dài sau、不觉手之舞之,足之蹈之 bù jué shǒu zhī wǔ zhī, zú zhī dǎo zhī bất giác hoa tay múa chân ,...

Thành ngữ “ký lai chi, tắc an chi” nếu chỉ dựa vào việc giải nghĩa từng từ như trên thì khó mà hình dung ra được ý nghĩa của nó. Sở dĩ thành ngữ “ký lai chi, tắc an chi” lại có đôi chút khó hiểu như vậy là bởi đây là một thành ngữ cổ, được trích từ “Luận ngữ” Trung Quốc của Khổng Tử. Trong luận ngữ Khổng Tử viết: “ 夫如是,故远人不服,则修文德以来之。既来之,则安之” fū rú shì, gù yuan rén bú fù, zé xiū wén dé yǐ lái zhī. Jì lái zhī, zé ān zhī , “phu như thị, cố viễn nhân bất phục, tắc tu văn đức dĩ lai chi. Ký lai chi, tắc an chi”. Có nghĩa là Khổng Tử muốn nói “làm như thế, người [dân] ở xa không phục, hãy tu sửa văn đức, khiến người ta tìm đến. Đã đến rồi thì làm cho họ được sống yên ổn”. 

Như vậy ta có thể hiểu thành ngữ “ký lai chi, tắc an chi” có nghĩa sơ khai nhất là dân đã đến rồi, nhất định phải làm cho họ được sống yên ổn, phải an dân. Sau này, cùng với sự phát triển của ngôn ngữ, thành ngữ “ký lai chi, tắc an chi” còn có nghĩa là mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống. Hay còn có thể hiểu theo một nghĩa khác nữa đó là chuyện gì đến cũng đã đến, phải bình tĩnh đối mặt với nó. Thành ngữ thành có thể tạm dịch sang tiếng Việt là “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”.

2. Cách sử dụng thành ngữ

Ví dụ có sử dụng thành ngữ “既来之,则安之” jì lái zhī, zé ān zhī Ký lai chi, tắc an chi.

山区虽然艰苦,但我不怕,既来之,则安之,我一定把这里看成我的家。
Shānqū suīrán jiānkǔ, dàn wǒ bùpà, jì lái zhī, zé ānzhī, wǒ yīdìng bǎ zhèlǐ kàn chéng wǒ de jiā.
Mặc dù cuộc sống miền núi rất khó khăn, nhưng tôi không hề sợ, đã đến rồi thì phải an tâm sinh sống, tôi nhất định sẽ xem nơi đây là nhà.

既来之,则安之,过于担心也没用,不如多动脑子,想出新解决办法。
Jì lái zhī, zé ānzhī, guòyú dānxīn yě méi yòng, bùrú duō dòng nǎozi, xiǎng chū xīn jiějué bànfǎ.
Chuyện gì đến cũng đã đến rồi, cứ bình tĩnh mà đối mặt, lo lắng thái quá cũng không có tác dụng gì, tốt hơn là động não tìm ra cách giải quyết mới.

很多事,你越想去弄清楚,反而越困惑。就像线团,只会越扯越乱。凡事顺其自然就好,既来之,则安之,这才是生存之道。
Hěnduō shì, nǐ yuè xiǎng qù nòng qīngchǔ, fǎn'ér yuè kùnhuò. Jiù xiàng xiàn tuán, zhǐ huì yuè chě yuè luàn. Fánshì shùn qí zìrán jiù hǎo, jì lái zhī, zé ānzhī, zhè cái shì shēngcún zhī dào.
Có rất nhiều chuyện bạn càng muốn làm rõ thì lại càng rắm rối. Giống như là một cuộn len vậy, càng gỡ càng rối. mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tốt nhất, chuyện gì đến cũng đã đến, bình tâm đối mặt, đây mới là đạo lý sống. 

Đây là một thành ngữ hơi “khó nhằn”, tuy nhiên, mong là qua bài viết này các bạn đã hiểu thêm về một thành ngữ mới “ký lai chi, tắc lai chi”. Chúc các bạn học tốt. 

Chủ Đề