Nghị luận về kỉ niệm tuổi học trò

Bài làm

Khoảng khắc đẹp nhất của một đời người đó chính là tuổi hoc trò. Đôi lúc cứ nghĩ nó là một khoảng thời gian dài. Mười hai năm trải qua ba ngôi trường nó cho tôi hiểu thêm cảm giác ngọt ngào và âm áp bên ngôi nhà thứ hai của mình.

Trong thực tại, tôi bây giờ đã là một học sinh cấp ba, trong tôi lưng chừng ở ba năm tại trường trung học phổ thông là khoảng thời gian dài. Nhưng cái suy nghĩ đó hình như nó đã sai. Ở cái tuổi này nó cho tôi cảm giác buồn vui. Thấu được cảm giác lo sợ hoài hợp qua những bài kiểm tra, qua những tiếng chuông vào tiết. Thời thanh xuân của cấp ba ngắn ngũi lắm không ai có thể quên được. Tà áo trắng trong sân trường, những lần trò chuyện nô đùa cùng đám bạn nó gợi lên trong tôi cảm giác kì lạ. Tình thầy cô cho tới tình bạn bè nó gắng liền với nhau từng phút từng giây. Trong tôi bây giờ cảm giác được ở chung với các bạn trong một ngôi nhà thứ hai nó tuyệt vời đến nhường nào. Lớp của tôi bốn mươi năm thành viên mỗi người đều chảy riêng trong mình một dòng máu nhưng điểm chung là chúng tôi có một tinh thần đoàn kết biết yêu thương, chia sẽ cùng nhau.

Trải qua biết bao kĩ niệm buồn vui, qua những lần vấp ngã chúng tôi đều cố gắng nổ lực để cảm thông cùng nhau. Qua các tiết học cho tới các hoạt động ngoại khóa của trường tổ chức, chúng tôi gắng bó nhau nhiều hơn. Có những lần tôi bị vấp ngã trên đường đi lớn, tự tôi, tôi không thể đứng lên được cứ nghĩ mình nên từ bỏ tại đây không nên tiếp tục khi nghĩ nó là đoạn đường dài và khá vất vả. Nhưng rồi nó đã trải qua trong tôi để lại những dấu ấn đẹp, không phải tôi đã thay đổi nó mà chính là những người bạn của tôi, cùng tôi nối tiếp trên đường đi. Không ai có thể thay đổi được tuổi học trò. Cái tuổi ăn tuổi học. tuổi hồn nhiên trong sáng. Kĩ niệm khó quên đáng nhớ đó làm sao mà có thể quên được. Tuổi học sinh đối với tôi nó như một trang giấy trắng, những sự hồn nhiên ngây thơ của bao lứa tuổi trong ngôi trường thực tại này. Nó hằng lên dấu ấn đáng nhớ khắc ghi trong tâm trí của một đời người. Đối với tôi thực tại bây giờ, khoảng thời gian ở trong trường trung học phổ thông không còn dài. Xa trường cũng giống như xa nhà của minh. Xa bạn bè, thầy cô cũng giống như xa từng người thân trong gia đình của mình. Cảm giác lận lộn qua những giây phút cuối cùng của tuổi học trò nó làm cho bản thân chúng tôi phải rơi dài những giọt nước mắt. Không biết được rằng sau khi kết thúc ở trường trung học phổ thông chúng tôi lại bước vào trường lớn hơn cánh cửa đại học mở ra. Không ai đón được nó sẽ còn được thời gian nhiều dành cho nhau lúc này hay không? Hay bản thân của mọi người đều quên hẳng đi vì thực tại mình đang có. Khoảng không gian đẹp nhất đối với tôi chính là bây giờ. Là học sinh cấp ba.

>> Xem thêm:  MS39 - Viết về người thầy-tri ân những người lái đò lặng lẽ

Đời người ai mà lại không có tuổi thơ? Hãy lưu giữ lại những khoảng khắc trong tuổi thơ của mình đững ai bỏ rơi tuổi học trò cả. Bởi sau này ngẫm nghĩ lại mong muốn nó được quay lại một lần nữa, điều đó chắc là không thể. Khoảng khắc đẹp, nó tồn tại xung quanh chúng ta nhưng bạn có biết như thế nào là nếu giữ nó được hay không tùy thuộc ở bạn. Đừng bỏ lơ tuổi thanh xuân học trò bởi tôi chắc chắn rằng nó sẽ không quay lại lần hai.

Nguyễn Quệ Lan Anh

Lớp 11B6, Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai, Tây Hòa, Phú Yên

Chủ đề: học sinhkỉ niệmsuy nghĩthời gianxa trường

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.

Cả khoảng trời vô tư, hồn nhiên cứ thế ăm ắp kỉ niệm mỗi lần nghĩ về [Ảnh minh hoạ]

Thanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai bữa cắp sách đến trường". Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó là những định luật khô cằn của môn lý "khó nhằn", những kí hiệu dài ngoằng một thời khiến ta khó chịu của hóa học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?

Những lá thư chưa kịp gửi thì giây phút chia tay cũng đến bất chợt, bao tiếc nuối vì tình yêu e lệ cất giấu nơi khóe mi cong của cô bạn cùng lớp chưa kịp ngỏ lời. Thanh xuân vườn trường là nơi chất chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước mắt hoen màu thay cho câu tạm biệt của lũ bạn cùng lớp.

Mùa thi cuối cùng, tiếng ve góc ấy vẫn râm ran nhưng lòng người vẫn nặng trĩu nỗi buồn [Ảnh minh hoạ]

Khi trưởng thành con người ta mới thấu, mới trân quý những phút giây mặn nồng của tuổi trẻ nơi mái trường thưở nào. Bữa tiệc nào cũng có kết thúc, gặp gỡ nào rồi cũng sẽ phải chia xa nhưng ngần ấy kí ức thì sẽ mãi ở lại nơi ấy.

Mỗi con người đều sẽ phải trải qua bão tố của cuộc đời trước khi tìm thấy những phút giây an yên. Những điều bình dị thân thương, kỉ niệm thưở nào đôi khi lại là sức mạnh giúp ta có thêm dũng khí để bước thật vững trên con đường đã chọn. Mặc ngoài kia gió mưa, mặc những buồn phiền, lắng lo chưa bao giờ thôi nghĩ suy nhưng ta tin rồi một mai bình minh vẫn rạng ngời tươi đẹp. Hôm nay có thể là ngày nỗi đau chưa vơi, niềm vui chưa vẹn trong nhưng sau cuối nụ cười vẫn ở lại để lưu vào tâm khảm kỉ niệm thanh xuân của ta.

Những lúc mỏi mệt vì những ganh đua cuồng quay của cuộc đời, ta lại thèm trở về năm tháng hồn nhiên cùng phấn trắng, bảng đen và ô của sổ nhìn ra khoảng trời đầy mộng mơ ấy.

Rồi ta sẽ về, về để tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, về để sống dậy những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Và hơn hết trở về nơi ấy, nơi 50 năm thế hệ học trò đi qua mà vẫn không hề già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say lưu giữ thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Vậy nên, thanh xuân vườn trường dù có xuôi ngược trăm đường, trăm ngả cũng chớ vội vàng quên lãng...

Thi Thi

kể về 1 kỉ niệm vui của tuổi học trò có yếu tố miêu tả, miêu tả nội tâm, nghị luận, biểu cảm lớp 9 giúp mình trước thứ 2

Các câu hỏi tương tự

Đề bài: Năm tháng đẹp nhất chính là thời gian chúng ta sắp tạm biệt mái trường. Hãy trân trọng những gì còn lại khi đang còn ở bên nhau.

Bài làm

Có thể nói cuộc đời học sinh là quãng đời đẹp nhất. Với những cảm xúc khó tả, đặc biệt là những cô,cậu học sinh trung học phổ thông  khi đã chập chững giữa ranh giới người lớn và trẻ con, khi bắt đầu nhận thức được hành động và hơn hơn hết là có những cảm xúc mới lớn mà không ai có thể lý giải được. Cũng chính lúc đó cũng là quãng thời gian đẹp nhất, khó quên nhất,có thể nó sẽ đi theo ta theo năm tháng đấy các bạn ạ!

 Chắc sẽ có nhiều người đặt câu hỏi vì sao lại nói quãng thời gian học cấp 3 là quãng thời gian vui nhất, đẹp nhất,thi tôi xin trả lời: ‘ Phải nó rất đẹp, khi con người chúng ta đã trưởng thành hơn trước kia. Chúng ta tuy chỉ gắn bó với nhau 3 năm không nhiều cũng không ít, nhưng lúc đó chung ta lại có rất nhiều kỷ niệm, không còn những cái tính trẻ con như thời cấp 1, cấp 2 nữa, mọi người bắt đầu có những hành động người lớn hơn, những  lời nói và cử chỉ cẩn thận hơn và chắc hẳn  ai trong chúng ta cũng đều có những rung động ở đấy đúng không? Tôi cũng vậy, tôi cũng rung  động một cậu bạn chỉ biết suốt ngày bắt nạt nạt tôi, trêu ghẹo tôi, nhưng có một ngày cậu không còn trêu ghẹo tôi nữa tôi mới chợt  nhận ra sự khác thường, thì ra tôi cũng đã thích cậu ấy rồi, nhưng tôi cũng không biết làm gì khác ngoài ngắm nhìn cậu ấy.Nhìn những cử chỉ ga lăng mà cậu ấy đối với tất cả các bạn nữ khác không chỉ riêng đối với tôi, điều đó là cho tôi buồn,nhưng  tôi cũng cảm thấy vui khi ở cái tuổi mới lớn này chúng ta không có những rung động, không có những cảm xúc vui,buồn  bất thường  khó hiểu, đó mới là một điều quá đáng tiếc.

Không phải chỉ có những rung động đó mà làm cho chúng  ta cảm thấy nó đẹp, mà chúng ta được cùng nhau học, cùng nhau trêu đùa, cùng nhau suy nghĩ về tương lai, cùng nhau sợ hãi phải chia tay nhau,  sợ  không được là học sinh nữa và điều đáng sợ hơn là không cò được hồn nhiên ngây thơ quậy phá với bạn bè, không còn được cùng thầy cô vui vẻ, không còn được ở trong ngôi trường mà mình đã gắn bó 3 năm, mà  chúng ta đều sợ phải làm gì để kiếm tiền, phải đi theo hướng nào mới đúng, phải học trường như thế nào?  Cũng chính vì sợ hãi như thế nên mọi người đều quý thời gian được  bên nhau, cố gắng dành thời gian,tạo nên những khoảnh khắc đáng nhớ

Có lúc tôi cũng đã tự hỏi tại sao lại không nói cấp 2 vui, cấp 2 là quãng thời gian đẹp mà lại chỉ nói cấp 3 là quãng thời gian đẹp nhất? Chắc cũng sẽ có người đặt câu hỏi như tôi đúng không?

Nhưng các bạn ạ, chắc hẳn ai trải rồi cũng sẽ hiểu thôi. Khi chúng ta ở tuổi 16  tuổi 17 là lúc chúng ta bắt đầu trưởng thành, bắt đầu có những biến đổi khác thường mà theo khoa học chứng minh thì đây chính là những biểu hiện của sự phát triển của trẻ lúc dậy thì.  Chúng ta sẽ dễ cáu gắt, sẽ có những suy nghĩ chính chắn hơn, và có những rung động chỉ vì một hành động, cử chỉ thân mật của một cậu bạn, cô bạn nào đó.  Cái tuổi này kỳ lạ thật đấy, làm cho chúng ta có những xúc khác thường mà không thể nào tả nổi được. Tôi là một ví dụ: Lúc tôi mới lên lớp 10, lúc mới vào cảm giác bâng khuâng, hồi hộp, ngại ngùng  rất giống với cảm giác lúc mới bước vào lớp 1 vậy, trước mắt là 1 thế giới hoàn toàn xa lạ, cảm giác như mình vừa từ một hành tinh khác đến với trái đất vậy. Nhưng thật may những người bạn cũ cũng học cùng trường với tôi, nhưng đáng buồn họ chỉ cùng trường nhưng không cùng lớp. Đến lúc vào lớp mới tôi vẫn cảm thấy rất mơ hồ, khi lớp có những người bạn xa lạ mà  mình không quen, cô giáo mới, lớp mới, môi trường học mới, tất cả đều mới. Tôi là một cô gái được xem là không hòa đồng và cở mở cho lắm, đặc biệt lại rất ít khi cười và không tiếp xúc với những người mình không quen.

Chính vì thế nên tôi đã tự đặt mục tiêu cố gắng học tốt hơn trong môi trường mới, cứ tưởng cuộc sống của tôi sẽ yên ổn, thậm chí là nhạt nhẽo cho  đến hết  quãng thời gian cấp 3 chứ, thế nhưng lúc tôi được cô sắp chỗ ngồi gần một cô bạn khá vui tính và hòa đồng và xinh xắn. Vậy là cuộc sống của tôi lại trở nên nhộn nhịp mà tôi đến bây giờ cũng không thể tin được cô ấy có thể thay đổi được một con người khô khan như tôi biến thành một cô gái hay cười và biết yêu đời hơn, biết đến mọi thứ vui vẻ và cuộc sống nhộn nhịp ở bên ngoài,và giúp cho tôi hòa thiện bản thân tốt hơn, làm cho tôi biết cởi mở, hòa đồng với mọi người hơn

 Nói thật lúc mới vào lớp tôi cũng không có thiện cả với cô một chút nào, mặc dù cô có khuôn mặt rất xinh dễ thu hút người khác đặc biệt là nụ cười thu hút của cô để lộ cái răng khểnh rất dễ thương nhưng tôi lại thấy cô ấy rất chảnh tính kiêu căng, nhưng khi cô ấy chủ động tiếp xúc với tôi, tôi mới nhậ n ra mình đã sai, mình đã đánh giá sai và từ đó tôi cũng tin cái câu “ Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong ”  Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó:

Lúc tôi được sắp chỗ ngồi, ngồi gần cô ấy, tôi cũng vào cỗ ngồi và yên ắng học bài còn cô ấy hết ngồi xoay bút rồi lại nằm ngủ. Đến ngày thứ hai cô chủ động nói chuyện với tôi: “Ê, mày  ở đâu, sao như  một đứa tự kỷ vậy, không chịu nói chuyện với người khác, không cười, không nói chuyện ”. Tôi đáp “Mình không thích nói chuyện với những người không quen”. Dần dần tôi và cô ấy nói chuyện hợp với nhau và làm bạn thân với nhau, cùng nhau đi chơi, cùng nhau học và cùng nhau trải nghiệm cái gọi là tuổi trẻ.

 Các bạn thấy đấy một con người khô khan, có quan niệm sống tiêu cực như tôi cũng  biết cái gọi là tuổi trẻ chỉ nhờ tôi có 1 cô bạn thân  vui tính, hơi hâm hâm nhưng cô ấy rất tốt bụng. Dần dần nhờ cô ấy tôi cũng thân thiện nói chuyện với tất cả mọi người và tôi cũng đã khác trước rất nhiều. Tôi bắt đầu thích xem phim liên quan đến ngôn tình, đọc tiểu thuyết.. và làm cú đêm có hệ  thống.  Đi học thì còn làm việc riêng trong lớp, có khi còn ăn vặt trong lớp. Tôi cũng không ngờ mìn có ngày này. Cho đến bây giờ tôi mới hiểu, chỉ có học cấp 3 bạn mới cảm thấy vui và thay đổi nhiều như vậy, đặc biệt chắc hẳn ai cũng như tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy trân trọng và quý thời gian như vậy. Tôi luôn mong thời gian ngừng lại để cho tôi có thể cùng nhau vui đùa với các bạn, đến lớp được gặp thầy cô, được thầy cô dạy dỗ, không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy chúng ta cách làm làm người, cách để tồn tại trong cuộc sống đầy cạm bẫy như thế này. Không biết vì sao khi học cấp 2 tôi cũng được các thầy cô dạy tôi những điều như vậy nhưng tôi lại không nhớ, nhưng bây giờ tôi lại nhớ như in. Chắc có lẽ bây giờ tôi đã lớn hơn, tôi đã bắt đầu phải suy nghĩ cho tương lai rồi, không là trẻ con để được mọi người bao bọc nữa. Tôi bây giờ cảm thấy rất yêu thầy cô và biết ơn thầy cô rất nhiều, không muốn rời xa họ như không muốn rời xa cha mẹ của mình vậy, nên tôi luôn cố gắng  ngoan ngoãn nghe lời thầy cô, có đôi lúc phạm lỗi bị cô phạt làm cô buồn,cảm thấy mình thật có lỗi, nhưng lúc này nhớ lại bất chợt nở một nụ cười, không ngờ ngày xưa mình cũng đã hư như vậy đó.

Còn nhớ có lúc năm lớp 11, cả lớp chúng tôi phạm một tội tày đình làm cô tức đến nỗi không nói nên lời,  cả lớp chúng tôi đã tự ý bỏ học đi chở để cô lên lớp một mình không có một đứa  học sinh nào trong lớp. Hôm đó cả lớp chúng tôi đi chơi, ăn uống rất vui vẻ, đến hết buổi chúng tôi chơi trò nói thật, nghĩ lại thật buồn cười. Nhờ trò nói thật đó mà lớp chúng tôi bắt đầu có những cặp đôi đấy. Đến lúc cái đầu chai xoay về phía một cậu bạn, bọn họ không hỏi cậu mà còn chơi ác cậu, mà ngây cả tôi cũng không ngờ tới. Bọn họ thách đố cậu ta hôn một người bên cạnh, lúc đó tôi đang mơ hồ bên nhưng món ăn,không ngờ bông dưng có một bàn dơ tay tôi lên,giữ chặt cằm tôi và đặt nhẹ một nụ hôn lên môi tôi  và sau đó nói một câu: “ tớ xin lỗi”. lúc đó tôi đang mở to hai mắt thất thần mới chợt bừng tỉnh, nóng hai mặt và cho cấy một cái bạt tai và nhìn xung quanh mọi người đang trêu ghẹo thế là tôi bỏ đi ra ngoài.

Tuổi trẻ là những điều thú vị như thế đấy các bạn ạ. Nếu có thể cho tôi một lần nữa trở về với quãng thời gian ấy, tôi sẽ ước thời gian sẽ không bao giờ trôi nữa. 

Cũng từ ngày cậu ta hôn tôi một cái, cái nụ hôn mà tôi nghĩ mình sẽ dành tặng cho người mình yêu sau này [kể từ khi biế đọc tiểu thuyết ngôn tình, tôi đã trở thành một con người mơ mộng, sống trog sự mơ hồ và thích cái gọi là lãng mạn] tôi trở nên ghét cậu ta, không hiểu số phận đưa đẩy thế nào, tôi lại bị đổi chỗ ngồi cùng cậu ta mới chết chứ

 Cậu ta là một người nói nhiều, lỗ mãng, và rất phiền phức như cô bạn thân của tôi vậy, nhưng tôi cũng nhìn thấy ở cậu ta một điể m tốt. Đó chính là cậu ta rất tốt bụng. Suốt quãng thời gian cấp 3 của tôi  phải ngồi cùng cậu ấy, suốt ngày bị cậu ta bắt nạt trêu ghẹo đến nỗi tôi tức đến phát điên lên những cũng  chẳng biết làm gì hết vì cậu ta là là một con người tự cao tự đại cho mình là nhất và có sở thích trêu chọc người khác. Vì thế nên dần tôi cũng mặc kệ, cho đó là thú vui của cậu ta cho đến một này cậu ta nghỉ học vì bị ốm. Cậu ấy nghỉ  đến một tuần, tôi cứ nghĩ giá như cậu ta nghỉ luôn thì cuộc sống của tôi tốt đẹp biết mấy thế nhưng khi cậu ấy nghỉ không có ai trêu ghẹo tôi, tôi lại cảm thấy trống vắng cái gì đó, cho đến một ngày tôi nhận ra mình đã thích cậu ta không biết từ khi nào, nhưng tôi vẫn cố gắng không để lộ ra bên ngoài,kể cả cô bạn thân mình tôi cũng giấu nó, tôi sợ nếu một người biết là mọi người sẽ biết mặc dù tôi rất tin tưởng nó.

Video liên quan

Chủ Đề