Mất bao lâu để quên một người

1. Khi anh nói mình chia tay đi em, bạn sẽ phản ứng:

a. Òa khóc nức nở và mắng chửi anh thậm tệ vì đã phụ bạc [10 điểm].

b. Im lặng, nhưng thấy miệng đắng ngắt và nước mắt cứ rơi [15 điểm].

c. Giận giữ và phủ nhận lời chia tay của anh ngay [5 điểm].

2- Sau khi tình yêu tan vỡ, những kỷ vật minh chứng cho tình yêu của hai người được bạn:

a. Cất trong một chiếc hộp và nhét sâu vào đáy tủ, khoá lại [5 điểm].

b. Quẳng ngay vào sọt rác [15 điểm].

c. Vẫn giữ bên cạnh, khi nào buồn lại lấy ra xem cho đỡ nhớ [10 điểm].

Quảng cáo

3- Hai người đã chia tay hơn một tháng, bạn nghe anh nói đang cưa cẩm một cô nào đó, bạn sẽ:

a. Gọi cho cô ấy và kể chuyện trước đây của hai người [15 điểm].

b. Bạn cảm thấy khá buồn, nhưng rồi thôi, chuyện đã qua rồi [5 điểm].

c. Bạn vội đi tìm một kẻ thế thân cho mối tình cũ [10 điểm].

4- Cho bạn 3 giây để trả lời câu hỏi sau, nếu có thể quay lại với người yêu cũ, bạn sẽ:

a. Đồng ý ngay lập tức. Dù sao anh ta vẫn còn những ưu điểm [15 điểm].

b. Không bao giờ, chén nước đổ đi làm sao hốt lại cho đầy [10 điểm].

Quảng cáo

c. Liệu có thể cho thêm 3 giây nữa để suy nghĩ hay không [5 điểm]?

5- Dạo này bạn thường giải trí, tiêu khiển bằng cách nào?

a. Xem phim tình cảm, chia ly, khóc một trận tơi tả cho thỏa [5 điểm].

b. Đi ra ngoài ăn uống, xem ca nhạc, kịch nói với bạn bè [15 điểm].

c. Vùi đầu vào việc chat, làm quen trên mạng [10 điểm].

6. Khi vừa chia tay với anh ấy, bạn lập tức yêu cầu bạn bè:

a. Không bao giờ được nhắc đến tên hay bất cứ việc gì liên quan đến anh ấy ngay trước mặt bạn [15 điểm].

b. Hãy rủ hoặc đi chơi với bạn bè thường xuyên [5 điểm].

c. Không ai được đến nhà, hoặc gọi điện quấy rầy. Bạn muốn được yên tĩnh trong suốt thời gian đau khổ [10 điểm].

Kết quả

- 30 điểm: Bạn mất khoảng 2 tuần để hồi phục trái tim. Bạn khóc, giận dữ và đau khổ. Ai cũng tưởng bạn sẽ không thể quên được người yêu cũ. Nhưng trên thực tế, tình yêu ấy chỉ còn là sự nuối tiếc vì cảm giác vừa đánh mất một thứ gì đó. Theo thời gian, bạn sẽ quên thôi. Cũng có thể bạn không yêu anh ta mấy.

- Từ 35 đến 70 điểm: 2 đến 4 tháng là thời gian cho bạn quên đi mối tình cũ. Bạn thật sự yêu hết mình, vì thế bạn không hề ân hận khi tình yêu tan vỡ. Cảm giác của bạn chỉ là sự nuối tiếc. Bạn đau khổ vì những kỷ niệm vẫn còn hằn sâu trong tim. Đừng tự gặm nhấm nỗi đau, hãy đến với bạn bè, tập trung làm việc, bạn sẽ thấy thời gian 2-4 tháng nhanh chóng rút ngắn lại.

- Từ 75 điểm trở lên: Thật khó khăn cho riêng bạn. Chàng đã ra đi và tung tăng với mối tình mới từ lâu, nhưng bạn vẫn không thể quên. Bạn không khóc, không giận dữ, nhưng tình yêu tan vỡ như một vết thương không bao giờ kín miệng. Bạn tự trách mình, trách chàng. Vì thế, bạn lại càng không thể quên và tuyệt giao với mọi người. Bạn ơi, đừng vì một canh cây mà bỏ quên cả khu rừng. Nhiều điều đẹp đẽ đang chờ bạn phía trước.

[Theo Tiếp thị và Gia đình]

Dear.vn – Cứ nhìn lại mỗi ngày một ít, đau từng chút và rồi một ngày bỗng dưng bạn sẽ được miễn dịch với nỗi đau mang tên “quá khứ”. Khi đấy, bạn đã quên!

Ai cũng bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất để quên đi một người mà ta từng yêu thương nhất. Vậy có ai trả lời được liệu bao lâu mới đủ để khiến một người quên đi một người?

Là 1 năm, 2 năm, 5 năm hay là cả đời? Với tôi, cho đến ngày cuối cùng tôi còn sống, tôi vẫn nhớ rõ tất cả những người tôi đã từng quen. Quá khứ không phải là thứ để bạn cố gắng ép bản thân mình phải quên đi, mà quá khứ là để nhớ. Nhớ là cách để tôi quên đi một người.

Mỗi chúng ta đều có quyền lựa chọn cho mình mỗi cách nhìn lại những gì đã qua khác nhau. Đối với những chuyện cũ dễ làm người ta buồn, hầu hết ai cũng ra sức lảng tránh nó, cố tạo việc làm để mình bận rộn mỗi khi đầu óc phát hiện được có dấu hiệu “quá khứ ùa về”. Đó là một cách lãng quên “tạm bợ”. Một ngày dài từ sáng đến tối, bạn loay hoay từ việc này sang việc khác để trí nhớ không có thời gian hoạt động, để trái tim không có cơ hội để đau. Nhưng rồi cho đến cuối ngày, khi đã đặt mình xuống giường mà mắt không thể nhắm, bạn có thể làm gì để chống chọi với những kỉ niệm ào ạt ùa tới sau một ngày bị ngăn chặn? Rồi thì cũng phải gặm nhắm chúng giữa màu đen u uất đến rợn người. Giữa đêm tối, chỉ có bạn và những tổn thương.

Khi bạn một mình chạy xe trên con đường đông đúc người qua lại, trong dòng người xa lạ ấy luôn luôn có những bạn nữ vòng tay qua eo ôm chặt lấy bạn nam của họ. Bạn cố đưa mắt mình nhìn thẳng về phía trước hay nhìn lơ đễnh về một nơi không có bóng dáng những cặp ôm nhau. Bạn sợ những gì bạn nhìn thấy sẽ khiến bạn nhớ lại chuyện cũ, gợi nhắc rằng bạn cũng từng được ai đó chở đi vi vu dạo quanh những con đường, và bạn cũng đã từng ôm ai đó thật chặt như thế. Nhìn họ, nhìn lại mình, hai dòng nước mắt rơi nhẹ nhàng đằng sau một nỗi lòng đang dậy sóng bởi sự tủi thân và tiếc nuối. Nhưng rồi bạn có thể né tránh những hình ảnh đó được bao nhiêu lần? Bên trái có hai người ôm nhau, bên phải có hai người ôm nhau, thậm chí đằng trước đằng sau đều có hai người ôm nhau, đâu sẽ là điểm dừng chân cho cái nhìn của bạn? Thay vì bạn né tránh chúng, tại sao bạn không thử đón nhận chúng bằng một cái cách khác đi? Tôi đã nhìn thật kĩ hạnh phúc của những người xa lạ đó, tôi lẳng lặng đi theo sau họ chỉ để nhìn một người đang ôm một người.

Tôi nhớ lại tất cả những gì bạn không muốn nhớ, tôi cười và nghĩ rằng “Hồi ấy chắc cũng có khối đứa ganh tị với mình như mình bây giờ”. Ừ thì có cảm giác nhói ở nơi ngực trái, nhưng ngày nào cũng nhìn, ngày nào cũng nghĩ tới, dần dần tôi thấy mọi thứ thật ra cũng không có gì ghê gớm, kỉ niệm cũ cũng chẳng quá đáng sợ như người ta vẫn thường nói, đau một vài lần là sẽ hết đau thôi.

Tôi đón nhận quá khứ mọi lúc nó muốn tìm đến tôi. Khi nghe một bản nhạc buồn, tôi nhớ một người mà bây giờ được gọi với cái tên “người yêu cũ”, tôi khóc. Tôi sẽ không nhủ lòng rằng đừng bao giờ nghe lại nó lần thứ hai, mà tôi cứ thản nhiên nghe nó suốt cả ngày, nghe đến phát chán, nghe đến khi nước mắt chẳng buồn rơi thêm.

Những món quà kỉ niệm mà tôi đã nhận được, tôi chẳng cất nó đi hay đem trả lại, tôi để đó và tiếp tục gìn giữ. Thời gian đầu, quà là thứ làm tôi đau quằn quại với niềm vui đã mất, nhưng rồi khi cứ mãi nghĩ tới thì tôi lại tự cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo với những quằn quại đó, để lại trong tôi là những niềm vui cũ đơn thuần, tôi vui và tôi không còn đau.

Những nơi mà tôi cùng ai đó hay lảng vảng tới lúc còn quen nhau sẽ không bị tôi cho vào danh sách cấm, tôi sẽ không tìm cho mình một con đường khác nếu đi ngang chúng là con đường dễ đi nhất. Mỗi lúc đi qua, tôi cứ nhìn thế, và tôi hồi tưởng lại trước đây chúng tôi đã đến đó và làm gì. Ừ thì có lúc chạnh lòng đến bật khóc, có lúc tưởng chừng như không còn thở nổi, nhưng rồi ai đó và cả nơi đó cũng sẽ chỉ là những thứ được tôi dán mác “đã cũ”, nhìn lại để biết chúng từng tồn tại chứ không còn nhìn lại để đau. Bởi lẽ, đau như thế đủ để quen rồi.

Sau một vài chuyện tình tan vỡ, tôi nghiệm ra được cách hay nhất để quên đi tổn thương đó là cố gắng nhớ đến chúng nhiều nhất có thể. Khi tôi bắt đầu nhớ về một điều gì đấy đã từng tồn tại, tôi không gạt chúng sang một bên mà ngược lại, tôi nghĩ về điều đó một cách rõ ràng như mới vừa xảy ra hôm qua. Lòng tôi thắt lại vì những hạnh phúc cũ, tim tôi đau đớn khi bị lấn át bởi nỗi đau. Nhưng, khi cơn đau đã đi đến tận cùng, khoảnh khắc mà tôi hay gọi nó là “đau đạt đỉnh”, thì mọi thứ dường như trở nên rất đỗi bình thường.

Chẳng ai có thể đau quá nhiều lần vì một lí do cả, sẽ có lúc bạn mất đi cảm giác và nghĩ về chúng như suy nghĩ về chuyện một ngày cần ăn cơm 3 bữa hay con trai tóc dài thì phải đi cắt thôi. Ví như chúng ta có một chiếc tủ đựng quần áo, dù có cố gắng nhồi nhét bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng chỉ chứa được một số lượng quần áo nhất định nào đó, khi nó đã đủ thì nó sẽ ngừng nhận thêm. Trái tim của chúng ta cũng vậy, cũng có một giới hạn để chứa đựng những nỗi đau. Đau đủ rồi tự khắc sẽ bình yên.

Quá khứ sẽ là thứ rất đẹp nếu bạn biết cách nhìn nhận và đón lấy nó. Nếu cứ xếp nó lại và cất vào nơi sâu nhất trong con người bạn, chẳng có gì đảm bảo nó sẽ ở nguyên vị trí đó, và khi nó trỗi dậy bạn sẽ không đủ sức để chịu đựng. Cứ nhìn lại mỗi ngày một ít, đau từng chút và rồi một ngày bỗng dưng bạn sẽ được miễn dịch với nỗi đau mang tên “quá khứ”. Khi đấy, bạn đã quên!

Chân Ngắn

  Ngày viết : 11/04/2020 12:27       
  Lượt xem : 7124

Thực chất chúng ta cần bao nhiêu thời gian để quên 1 người

Nhiều người đàn ông mang một trí nhớ quá ngắn hạn trước tình yêu. Họ có thể yêu một người sâu đậm trong một khoảng thời gian nhất định, yêu mãnh liệt như không thể sống thiếu đối phương. Nhưng một khi họ quyết định kết thúc, trí nhớ của họ cũng theo tình yêu ấy mà đứt quãng rồi dần chìm vào quên lãng. Họ quên nhanh chóng và triệt để như cái cách họ rơi vào tình yêu.

Nhưng cũng có những người đàn ông mang ký ức về một tình yêu suốt chiều dài tháng năm. Họ yêu một người phụ nữ nhưng đã không thể bước đến hay giữ lấy cô ấy. Họ đã chọn rời đi, nhưng lòng thì ghi tạc tình yêu đã yểu mệnh ấy. Họ sẽ vẫn sống tiếp, như bình thản và dửng dưng nhưng tận sâu đáy lòng vẫn không quên. Tôi từng nghe một người nói rằng, đàn ông bạc tình thì phũ lắm, mà đã thâm tình thì chẳng ai bằng. Chắc câu nói ấy là dành cho những người đàn ông như thế.

Có những người chia tay là họ quên có những người cả đời không thể quên nổi

Vậy đàn ông mất bao lâu để quên đi người phụ nữ họ từng yêu thương nhất? Câu trả lời, có thể là vài ngày, vài năm, hay thậm chí là cả đời. Họ có thể nhớ về tình yêu khắc cốt ghi tâm ấy chỉ bằng một lời kể về chuyện cũ chẳng còn nhớ kỹ. Hoặc họ ngay cả một lời cũng không nhắc, một biểu hiện cũng không để lộ nhưng thật sự một phút giây cũng chưa từng quên. Có chăng chắc là ở cách mỗi người đàn ông đối phó với một tình yêu từng nghĩ là trọn đời. Có người xem đó là chuyện đã không thành, người đã không ở, quên đi vẫn là cách duy nhất. Họ nghĩ tình yêu cũng thật mong manh, mãnh liệt đó rồi cũng tan vỡ đó. Rồi họ sẽ lại yêu một người mới, như một liệu trình điều trị vết thương trong lòng. Lại có người cố chấp với một tình yêu mình không thể có, như sự cố chấp của kẻ háo thẳng chẳng có kết quả. Vậy là họ cứ theo đuổi bóng hình người cũ ở những người đến sau, hoặc là đã mang một khái niệm tình yêu hoàn toàn không như ban đầu. Đàn ông không như phụ nữ, họ sống theo lý trí hơn là con tim. Dù là đã quên hay vẫn nhớ người phụ nữ họ từng yêu nhất thì họ vẫn chọn sống với vẻ bề ngoài ngạo mạn, mạnh mẽ và đầy phong lưu. Họ vẫn sẽ thử yêu, thử kết hôn và thử sống với một tình yêu nào thật khác. Có người sẽ lại hạnh phúc, rồi như vì tháng năm mà quên hết một bóng hình cũ. Nhưng cũng có người dẫu có bước qua bao cuộc tình, hay chọn dừng chân với ai khác, vẫn giữ lại trong lòng một người phụ nữ, như sự ích kỷ thật kiêu ngạo của đàn ông.

Nhớ quên ở đàn ông chẳng thể như phụ nữ. Phụ nữ có thể vì nhớ một người mà cả đời chẳng thể bên ai. Còn đàn ông, vẫn có thể ở bên một người phụ nữ và chẳng ai biết họ vẫn nhớ về một người khác.

Bởi thế, đôi khi hồi ức của đàn ông lại là nơi tàn nhẫn nhất với phụ nữ. Vì bạn sẽ chẳng biết được ở sâu nơi ấy có phải là bóng hình bạn không, hay là một người phụ nữ nào đó. Nhưng dù là thế nào, đó cũng là thế giới của đàn ông. Họ đã chọn từ bỏ, đã chọn bước đi cùng bạn, thì hãy tin họ, vì biết đâu một ngày nào đó hình ảnh mờ cũ kia tự lúc nào đã thay bằng dáng hình bạn. Vì dù sao, chẳng có trái tim nào của đàn ông là sắt đá khi đối mặt với một tình yêu đầy vị tha và chân thành…

Nguồn: vi.qtcs.com.vn – truongcaodangyduocpasteur.edu.vn

Video liên quan

Chủ Đề