Sự lan tỏa là gì

Rối loạn lo âu lan tỏa [GAD] được đặc trưng bởi sự lo âu hoặc lo lắng quá mức về một số hoạt động hoặc sự kiện mà tình trạng kéo dài 6 tháng những ngày có triệu chứng hơn những ngày không có. Nguyên nhân vẫn chưa được biết, mặc dù nó thường xảy ra ở những người lạm dụng rượu, trầm cảm điển hình, hoặc rối loạn hoảng sợ. Chẩn đoán dựa trên bệnh sử và khám cơ thể. Điều trị bao gồm liệu pháp tâm lý, điều trị bằng thuốc, hoặc cả hai.

GAD là phổ biến, ảnh hưởng đến khoảng 3% dân số trong khoảng thời gian 1 năm. Phụ nữ có nguy cơ bị ảnh hưởng gấp đôi so với nam giới. Rối loạn này thường bắt đầu ở thời thơ ấu hoặc ở tuổi vị thành niên nhưng có thể bắt đầu ở bất kỳ lứa tuổi nào.

Triệu chứng và Dấu hiệu

Các lo lắng tập trung không bị hạn chế như trong các rối loạn tâm thần khác [ví dụ, có một cơn hoảng sợ, bị xấu hổ ở nơi công cộng, hoặc bị nhiễm bệnh]; bệnh nhân có nhiều loại lo lắng, thường thay đổi theo thời gian. Những lo lắng thường gặp bao gồm trách nhiệm với công việc và gia đình, tiền bạc, sức khoẻ, sự an toàn, sửa chữa xe và công việc vặt.

Các giai đoạn thường biến động và kéo dài, với diễn biến tệ hơn khi bị căng thẳng. Hầu hết các bệnh nhân bị GAD có một hoặc nhiều rối loạn tâm thần kèm theo, bao gồm trầm cảm điển hình, ám ảnh sợ đặc hiệu, ám ảnh sợ xã hội, rối loạn hoảng sợ.

Chẩn đoán

  • Tiêu chuẩn lâm sàng

Chẩn đoán bằng lâm sàng dựa trên tiểu chuẩn trong Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders, Ấn bản thứ năm [DSM-5]. Bệnh nhân có lo âu hoặc lo lắng quá mức về một số hoạt động hoặc sự kiện. Bệnh nhân gặp khó khăn trong việc kiểm soát những lo lắng, số ngày bị lo lắng xuất hiện nhiều hơn những ngày không có triệu chứng và kéo dài 6 tháng. Những lo lắng cũng phải liên quan đến 3 trong số những điều sau đây:

  • Bồn chồn hoặc cảm giác tù túng hoặc đứng bên bờ vực

  • Dễ bị mệt mỏi

  • Khó tập trung

  • Dễ cáu gắt

  • Căng cơ

  • Giấc ngủ bị rối loạn

Ngoài ra, lo âu và lo lắng không thể được giải thích bởi việc sử dụng chất hoặc rối loạn về cơ thể [ví dụ, cường giáp].

Điều trị

  • Các thuốc chống trầm cảm và thường là các benzodiazepin

Một số thuốc chống trầm cảm, bao gồm các SSRI [ví dụ: escitalopram, liều khởi đầu 10 mg uống một lần / ngày] và các thuốc ức chế tái hấp thu serotonin-norepinephrin [ví dụ: venlafaxin phóng thích kéo dài, liều khởi đầu 37,5 mg uống lần / ngày] có hiệu quả nhưng thường chỉ sau ít nhất một vài tuần. Các benzodiazepin [Giải lo âu-xem Bảng: Các benzodiazepin Các benzodiazepin Rối loạn lo âu lan tỏa [GAD] được đặc trưng bởi sự lo âu hoặc lo lắng quá mức về một số hoạt động hoặc sự kiện mà tình trạng kéo dài 6 tháng những ngày có triệu chứng hơn những ngày không... đọc thêm ] ở liều thấp đến trung bình cũng thường có hiệu quả và đáp ứng nhanh hơn, mặc dù sử dụng lâu dài có thể dẫn đến sự phụ thuộc về mặt thể chất. Một chiến lược bắt đầu với việc sử dụng đồng thời một benzodiazepin và một thuốc chống trầm cảm. Một khi thuốc chống trầm cảm trở nên hiệu quả, benzodiazepin sẽ được giảm dần.

Buspiron cũng có hiệu quả; liều bắt đầu là 5 mg uống 2 đến 3 lần/ ngày. Tuy nhiên, buspiron có thể mất ít nhất 2 tuần trước khi bắt đầu có hiệu quả.

Liệu pháp tâm lý, thường là liệu pháp nhận thức - hành vi, có thể vừa hỗ trợ vừa tập trung vào vấn đề. Thư giãn và phản hồi sinh học có thể có ích, mặc dù chỉ một số nghiên cứu chứng minh được hiệu quả của các phương pháp này.

Video liên quan

Chủ Đề