Bài văn tả chiếc xe máy

Xe đạp là phương tiện chủ yếu của học sinh chúng ta và là niềm mong ước một thời của biết bao thế hệ học trò, luyện tập kĩ năng viết văn tả đồ vật và tìm hiểu về chiếc xe đạp, các em hãy cùng tham khảo bài văn mẫu tả chiếc xe đạp của em được giới thiệu dưới đây nhé.

Đề bài: Tả chiếc xe đạp của em

Bài văn tả chiếc xe máy

Bài văn mẫu tả chiếc xe đạp của em


I. Dàn ý Tả chiếc xe đạp của em (Chuẩn)

1. Mở bài

Giới thiệu về chiếc xe đạp của em

2. Thân bài

- Giới thiệu khái quát về chiếc xe đạp:
+ Ai là người tặng cho em chiếc xe đạp? Nhân dịp nào?
+ Chiếc xe đạp đó như thế nào? ( Ví dụ: Đó là chiếc xe mini Nhật, xe đạp thể thao,...);
+ Tên gọi của chiếc xe ấy (Nếu có)

- Đặc điểm của chiếc xe đạp:
+ Màu sắc của chiếc xe (Màu xanh, đỏ,...)
+ Cấu tạo: Khung xe, bánh xe, bàn đạp, xích xe, yên xe,...
+ Chất liệu: Làm bằng sắt
+  Họa tiết đơn giản, phần khung xe có in tên thương hiệu xe.
+ Chiếc xe đạp nhẹ, đi nhanh và có thể chở theo một người phía sau

- Vai trò của chiếc xe:
+ Là phương tiện em dùng để đến trường
+ Giúp mẹ đi chợ, chở đồ

3. Kết bài

Cảm nghĩ của em về chiếc xe:
- Chiếc xe là người bạn thân thiết của em
- Đây là món quà ý nghĩa mà em nhận được.

II. Bài văn mẫu Tả chiếc xe đạp của em

Hồi còn nhỏ, mỗi lần nhìn các anh chị đạp xe đi khắp phố là em lại vô cùng ngưỡng mộ và thích thú. Em đã tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng ngoan ngoãn, học giỏi để khi lớn bố mẹ sẽ thưởng cho em một chiếc xe như vậy. Và giờ đây, giấc mơ đó của em đã thành hiện thực.

Hết hè năm lớp ba, khi em lên mười tuổi bố mẹ đã thưởng cho em một chiếc xe vào dịp sinh nhật. Đó là một chiếc xe đạp thể thao của Nhật, có thể cho yên xe cao hơn hoặc thấp xuống để phù hợp với dáng người đi xe. Em chỉ cần cho chiếc yên ấy thấp xuống một chút là có thể vừa chân tới. Em âu yếm gọi nó là “con ngựa sắt”. Con ngựa sắt của em được khoác lên mình một chiếc áo màu xanh nước biển nhìn bóng loáng. Trông nó rất oai dũng vì có một bộ khung rất chắc chắn, hai bánh xe bằng lốp cao su đen lại còn có thêm cả bàn đạp kèm xích líp, phanh xe, yên xe trước, yên xe sau,...  đều được thiết kế rất hiện đại. Ở phía trước xe còn có một chiếc giỏ màu trắng, được làm bằng sắt rất xinh và tiện lợi. Nhờ có chiếc giỏ đó mà em có thể để được rất nhiều đồ mà không cần đeo bên người hay cầm ở tay.

 Chiếc xe chạy rất thích, hai bánh bon đều nghe êm ru. Nhờ có “con ngựa sắt”, em có thể tự đi tới trường hay giúp mẹ đi chợ. Chỉ một lát, xe đã chạy đến nơi, lại giúp em tập thể dục cho đôi chân mình thêm dẻo dai. Cứ mỗi chủ nhật cuối tuần, em lại mang xe ra rửa cho sạch sẽ nhìn lại bóng sáng như vừa mới mua.

Em rất thích chiếc xe ấy. Nó còn là người bạn vô cùng thân thiết cùng em băng qua mọi nẻo đường.  Đây cũng là món quà ý nghĩa mà bố mẹ đã tặng em, là động lực để em luôn cố gắng học tập.

Năm em tròn bốn tuổi, bố tặng em một chiếc xe đạp. Mãi cho đến bây giờ, khi đã cao lớn lên khá nhiều, em vẫn còn dùng chiếc xe đạp ấy. Chiếc xe đạp từ thuở mới đi mẫu giáo là món đồ mà em yêu thích nhất.

Chiếc xe đạp cao bảy mươi phân, sơn màu xanh nước biển. Sườn xe dán nhãn hiệu Martin màu xám bạc. Vành bánh xe bằng nhôm sáng bóng với các nan hoa thép trắng. Bánh sau của xe có gắn một bánh xe nhỏ, choãi ra như chân chống xe, có thể điều chỉnh cao thấp. Bánh xe này giữ xe thăng bằng, giúp em tập đi dễ dàng.

Khi em đã đi vững, biết điều khiển tay lái rồi, bố tháo cái bánh xe nhỏ này ra, chiếc xe đạp của em giống hệt chiếc xe đạp của người lớn. Tay lái xe làm bằng thép trắng, tay cầm có vỏ bọc nhựa màu đỏ, mịn như nhung. Hai dây thắng màu trắng, cong vồng lên, chéo nhau thành hình chữ V, gài một con bướm nhựa màu vàng kim.

Tay lái bên trái có gắn một cái chuông, cần chuông ló ra tròn tròn. Ấn tay vào giữa cần chuông, tiếng kêu “kính coong” vang lên nghe rất oách. Yên xe bọc nệm mềm màu đen, thon thon, em ngồi rất vừa vặn. Bố mua cho em loại xe rất tốt, ấn chân vào bàn đạp nhẹ mà xe vun vút lao tới và tiếng xích xe nghe ro ro, hai vành bánh xe quay mạnh, nan hoa sáng trắng, loang loáng như gương.

Em nhớ mãi buổi đầu tập xe, bố vịn xe cho em ngồi vào yên và đạp xe. Nhờ bánh xe nhỏ, em tập đi xe một cách dễ dàng. Cả nhà vỗ tay động viên em. Em gắng sức đạp một vòng quanh sân và ngẩng cao đầu vui sướng: “Con đạp xe được rồi.”. Chỉ trong hai tuần, bố tháo bánh xe nhỏ ra và em đi được xe đạp một cách thăng bằng, dễ dàng.

Bố giúp em giữ xe rất tốt: em dùng giẻ lau sạch bụi đất và nước bắn vào xe, bố tra dầu mỡ vào các ổ trục. Nhờ thế, đã năm năm qua, chiếc xe đạp của cm vẫn còn sáng mới, màu sơn còn bóng đẹp, vành xe, bánh xe trắng sáng như ngày mới mua.

Từ lớp ba, em đã tự đi học bằng xe đạp. Để tránh đường lớn nhiều xe cộ không an toàn, em đi học theo con đường làng để đến trường. Nắng cũng như mưa, dù đường khô ráo hay lầy lội, chiếc xe đạp chịu thương chịu khó đưa cậu chủ nhỏ đến lớp hàng ngày. Tiếng xe ro ro trò chuyện cùng em, bánh xe cùng em lăn qua những chặng đường miệt mài học tập. Em rất tự hào khoe với các bạn về nó: “Đây là chiến mã của tớ!”.

Cùng với tình yêu bao la, sự chăm lo ân cần của bố mẹ; các tiện nghi vật chất dành cho em ngày càng nhiều lên: áo quần, cặp sách, đồ chơi, bàn học, máy tính… Mỗi một tối đi ngủ em như nghe tiếng xe thì thầm với mọi vật trong nhà: “Tớ là đôi chân của cậu chủ, tớ có mặt cùng với các cậu, có khi còn sớm hơn ấy chứ”. Mơ màng khép mắt ngủ, em muốn nói với xe: “Phải, cậu là bạn của mình từ hồi lên bốn”.