Chơi vơi là như thế nào
Bạn đang xem: Top 14+ Từ Chơi Vơi Có Nghĩa Là Gì
Show Từ “chơi vơi” có nghĩa là gì? =>Chọn câu A Chơi vơi (tính từ): trơ trọi, lẻ loi một mình, không biết nương tựa, bấu víu vào ai. Thông tin sản phẩmNokia 215 4G chiếc điện thoại phổ thông ngoài các chức năng cơ bản thì máy đã được nâng cấp với sự hỗ trợ kết nối mạng 4G mang đến nhiều trải nghiệm hơn cho người dùng.Thiết kế đơn giản, gọn nhẹNokia 215 4G sử dụng chất liệu nhựa cho kiểu dáng bền bỉ, các nút cảm ứng mềm lớn, cạnh dễ cầm và mặt lưng cong được thiết kế để vừa vặn hoàn toàn trong tay bạn, cho bạn có được sự thoải mái, tiện lợi nhất. Máy trang bị màn hình TFT LCD rộng 2.4 inch có độ phân giải 240 x 320 pixels cho người dùng những trải nghiệm và tiện ích khá thông dụng trên một chiếc Nokia thông thường. Nhiều tính năng đa phương tiện, giải tríNokia 215 4G cũng được tích hợp các trò chơi có sẵn trên máy như rắn săn mồi, Crossy Road giúp bạn có những phút giây thư giãn đầu óc sau những giờ làm việc, học tập mệt mỏi. Nhu cầu âm nhạc của bạn cũng được hỗ trợ, chế độ FM không dây cho bạn sự tiện hơn mỗi khi không có tai nghe. Máy cũng hỗ trợ thẻ nhớ ngoài tối đa 32 GB cho bạn lưu lại những bản nhạc yêu thích. Khả năng kết nối mạng 4GTận hưởng cuộc gọi VoLTE cho chất lượng rõ nét, giảm tiếng ồn giúp cuộc gọi đàm thoại của bạn luôn được tốt nhất. Điểm nổi bật của chiếc điện thoại này là được hỗ trợ 4G giúp máy có thể làm thêm được nhiều việc như lướt web đọc tin tức, kết nối mạng xã hội với 4G mọi nơi mọi lúc. Dung lượng pin lâu dàiVới pin 1150 mAh, việc sử dụng được 2 - 3 ngày là điều mà Nokia 215 4G có thể làm được. Và máy có thể tháo lắp nên việc thay sim hay thay pin đều trở nên dễ dàng cho bạn. Nhìn chung, Nokia 215 4G là một chiếc điện thoại liên lạc cơ bản, phổ biến với người dùng có nhu cầu nghe gọi và sử dụng một số giải trí phổ thông, với mức giá đầy ưu đãi. Thuở trời đất nổi cơn gió bụi, Trống Trường Thành lung lay bóng nguyệt, Nước thanh bình ba trăm năm cũ. Đường giong ruổi lưng đeo cung tiễn, Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt, Chí làm trai dặm nghìn da ngựa, Ngòi đầu cầu nước trong như lọc, Nước có chảy mà phiền chẳng rửa, Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi, Săn Lâu Lan, rằng theo Giới Tử, Tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống, Quân trước đã gần ngoài doanh Liễu, Tiếng địch thổi nghe chừng đồng vọng, Chàng thì đi cõi xa mưa gió, Chốn Hàm Dương chàng còn ngoảnh lại, Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy, Chàng từ đi vào nơi gió cát, Hơi gió lạnh, người rầu mặt dạn, Nay Hán xuống Bạch Thành đóng lại, Sương đầu núi buổi chiều như giội, Trên trướng gấm thấu hay chăng nhẽ, Đã trắc trở đòi ngàn xà hổ, Chàng từ sang Đông Nam khơi nẻo, Nức hơi mạnh, ơn dày từ trước, Hồn tử sĩ gió ù ù thổi, Dấu binh lửa, nước non như cũ, Tưởng chàng trải nhiều bề nắng nỏ, Áng công danh trăm đường rộn rã, Trong cửa này đã đành phận thiếp, Thiếp chẳng tưởng ra người chinh phụ, Khách phong lưu đương chừng niên thiếu, Thuở lâm hành oanh chưa bén liễu, Thuở đăng đồ, mai chưa dạn gió, Hẹn cùng ta: Lũng Tây nham ấy, Hẹn nơi nao, Hán Dương cầu nọ, Tin thường lại, người không thấy lại, Thư thường tới, người không thấy tới, Thử tính lại diễn khơi ngày ấy, Tình gia thất nào ai chẳng có, Lòng lão thân buồn khi tựa cửa, Nay một thân nuôi già dạy trẻ, Kể năm đã ba tư cách diễn, Thoa cung Hán thuở ngày xuất giá, Nhẫn đeo tay mọi khi ngắm nghía, Trải mấy xuân, tin đi tin lại, Gió tây nổi không đường hồng tiện, Đề chữ gấm, phong thôi lại mở, Há như ai, hồn say bóng lẫn, Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước, Đèn có biết, dường bằng chẳng biết, Gà eo óc gáy sương năm trống, Hương gượng đốt, hồn đà mê mải, Lòng này gửi gió đông có tiện, Trời thăm thẳm xa vời khôn thấu, Sương như búa bổ mòn gốc liễu, Vài tiếng dế nguyệt soi trước ốc, Hoa giãi nguyệt, nguyệt in một tấm, Đâu xiết kể, muôn sầu nghìn não, Mặt biếng tô, miệng càng biếng nói, Biếng trang điểm, lòng người sầu tủi, Sầu ôm nặng, hãy chồng làm gối, Gõ sanh ngọc mấy hồi không tiếng, Ca quyên ghẹo, làm rơi nước mắt, Nếm chua cay tấm lòng mới tỏ, Thân thiếp chẳng gần kề dưới trướng, Tìm chàng thuở Dương Đài lối cũ, Giận thiếp thân lại không bằng mộng, Duy có một tấm lòng chẳng dứt, Trông bến Nam, bãi che mặt nước, Trông đường Bắc, đôi chòm quán khách, Non Đông thấy lá hầu chất đống, Lũng Tây thấy nước dường uốn khúc, Trông bốn bề chân trời mặt đất, Gậy rút đất dễ khôn học chước, Lúc ngoảnh lại ngắm màu dương liễu, Lòng chàng ví cũng bằng như thế, Bóng dương để hoa vàng chẳng đoái, Chồi lan nọ trước sân đã hái, Bóng Ngân Hà khi mờ khi tỏ, Mặt trăng tỏ thường soi bên gối, Một năm một nhạt mùi son phấn, Chàng ruổi ngựa dặm trường mây phủ, Xảy nhớ khi cành Diêu đóa Ngụy, Thương một kẻ phòng không luống giữ, Xuân thu để giận quanh ở dạ, Kìa Văn Quân mỹ miều thuở trước, Nghĩ nhan sắc đương chừng hoa nở, Gác nguyệt nọ mơ màng vẻ mặt, Chàng chẳng thấy chim uyên ở nội, Kìa loài sâu đôi đầu cùng sánh, Ấy loài vật tình duyên còn thế, Đành muôn kiếp chữ tình đã vậy, Xin làm bóng theo cùng chàng vậy, Lòng hứa quốc tựa son ngăn ngắt, Mũi đòng vác đòi lần hăm hở, Bóng kỳ xí giã ngoài quan ải, Nước duềnh Hán việc đòng rửa sạch, Nền huân tướng đai cân rạng vẻ, Thiếp chẳng dại như người Tô Phụ, Xin vì chàng xếp bào cởi giáp, Giở khăn lệ, chàng trông từng tấm, Sẽ rót vơi lần lần từng chén, Cho bõ lúc xa sầu, cách nhớ, |