Mạt thế chi nghịch tập pháo hôi Wattpad

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Dị năng , Hệ thống , Xuyên thư , Cường cường , Chủ thụ , Sảng văn , Pháo hôi , Nghịch tập , 1v1

Liên Thành kết thúc bổn

【ĐÃ EDIT NAMES】

— —

Truyện được up tại Wikidich | Edit: LynnT

【 xuyên thư, dị năng, hệ thống, thăng cấp lưu, đánh tang thi, sảng văn 】

Ở một hồi thang máy sự cố bên trong, Âu Dương Húc đã chết. Nhưng là, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi chết hắn thế nhưng xuyên đến một quyển mạt thế tiểu thuyết.

Xuyên thư thành chết quấn lấy tâm cơ kỹ nữ nữ chủ, bị bạn tốt tính kế, bị nam chủ giết chết nhị thế tổ siêu cấp đại pháo hôi. Âu Dương Húc tỏ vẻ thực mờ mịt……

【 xem xét hoàn chỉnh văn án 】

Mạt thế chi nghịch tập pháo hôi mấu chốt tự: Mạt thế chi nghịch tập pháo hôi, sướng ái, xuyên thư, dị năng, sảng văn, cường cường, 1v1

Liên Thành

Tình trạng QT: Hoàn thành [244 chương]
Tình trạng edit: Đang cày...
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Dị năng, Hệ thống, Xuyên thư, Cường cường, Chủ thụ, Sảng văn, Pháo hôi, Nghịch tập, 1v1
Nhân vật chính: Âu Dương Húc

Văn án

Âu Dương Húc gặp sự cố trong thang máy, sau đó đi đời nhà ma.Mà tới khi hắn lấy lại được tri giác thì phát hiện bản thân mình xuyên qua.Xuyên tới thời đại mạt thế mà đây lại là thế giới trong tiểu thuyết,Hắn xem qua toàn bộ, biết được đây là quyển truyện mạt thế về nam nữ chủ đi lên đỉnh cao nhân sinh, mà không thiếu những nhân vật pháo hôi và vai ác làm lót đường,Hắn chính là một tên đại pháo hôi trong đó! Xuyên thành một vị nhị thế tổ không đầu óc, suốt ngafyu chỉ nghĩ phương pháp bám theo nữ chủ, sau đó bị bằng hữu hãm hại, bị nam chính giết chết...Âu Dương Húc tỏ vẻ thực mờ mịt...Mạt thế chi nghịch tập pháo hôi, sướng ái, xuyên thư, dị năng, sảng văn, cường cường, 1v1【 xuyên thư, dị năng, hệ thống, thăng cấp lưu, đánh tang thi, sảng văn 】(văn án đọc quá dễ dàng không cần edit):)))

Editor: Hơn 30 chương đầu đọc sẽ hơi chậm và chán do tác giả viết hơi lan man khúc đầu, nhiều cái viết chi tiết không cần thiết nhưng về sau sẽ ổn hơn nhé!

Tác giả Sướng Ái -- Thể loại: C7, D9, C4, E4 - Bạn đang đọc truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi của tác giả Sướng Ái. Âu Dương Húc gặp sự cố trong thang máy, sau đó đi đời nhà ma.

Mà tới khi hắn lấy...

lại được tri giác thì phát hiện bản thân mình xuyên qua.Xuyên tới thời đại mạt thế mà đây lại là thế giới trong tiểu thuyết,Hắn xem qua toàn bộ, biết được đây là quyển truyện mạt thế về nam nữ chủ đi lên đỉnh cao nhân sinh, mà không thiếu những nhân vật pháo hôi và vai ác làm lót đường,Hắn chính là một tên đại pháo hôi trong đó! Xuyên thành một vị nhị thế tổ không đầu óc, suốt ngafyu chỉ nghĩ phương pháp bám theo nữ chủ, sau đó bị bằng hữu hãm hại, bị nam chính giết chết...Âu Dương Húc tỏ vẻ thực mờ mịt...Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện cùng thể loại như: [Kỳ Hâm] Cuồng Dục hoặc Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

...Wattpad.VN!

【 xuyên thư, dị năng, hệ thống, thăng cấp lưu, đánh tang thi, sảng văn 】

Sau sự cố thang máy, Âu Dương Húc đã chết. Nhưng, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi chết lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết văn mạt thế.

Xuyên thành một cái đến chết vẫn quấn lấy tâm cơ kỹ nữ nữ chủ, bị bạn tốt tính kế, bị nam chủ giết chết - nhị thế tổ siêu cấp đại pháo hôi! Âu Dương Húc tỏ vẻ thực mờ mịt...

Mạt thế chi nghịch tập pháo hôi, sướng ái, xuyên thư, dị năng, sảng văn, cường cường, 1v1

(văn án đọc quá dễ dàng không cần edit) :)))

Editor: Edit vì sở thích, ko thích có để click back nha!!!

CHƯƠNG 43: BÁO CHO CHA

Đứng ở cổng lớn, nhìn căn tứ hợp viện trước mặt, Ngô Hạo Thiên hơi ngây người một lúc.

"Đây là đâu vậy?"

"Là không gian trong hệ thống của em." Vừa nói, Âu Dương Húc vừa mang người đi vào trong viện.

Nghiêng đầu, Ngô Hạo Thiên phát hiện sân phía tây có hai kho hàng nhỏ và một cái gara. Sân phía đông lại là khu đất trống. Một tòa nhà lớn trước nam sau bắc sừng sững ở trước mặt mình.

"Vào nhà đi!" Mỉm cười, Âu Dương Húc lôi kéo tay nam nhân đi vào tòa nhà lớn.

"Nơi này..."

Đi vào trong phòng khách, nhìn nội thất rất đơn giản, chỉ có salon lớn và bàn trà ở phòng khách, Ngô Hạo Thiên hơi nhướng mày.

"Cái này chính là một phần hệ thống mạt thế của em. Bây giờ anh đã thấy rồi!"

Nghe được lời này, Ngô Hạo Thiên mày nhíu càng chặt. "Tiểu Húc, em không nên mang anh vào đây. Bí mật lớn như vậy, em không nên nói cho người khác biết." Bản thân có được không gian, phải biết rằng đây là một việc kinh động đến thế nào chứ.

"Hì hì hì, anh sẽ đưa em vào viện nghiên cứu để giải phẫu sao? Anh sẽ làm hại em sao?" Nhìn chằm chằm vào đôi mắt nam nhân, Âu Dương Húc nghiêm túc hỏi.

"Sẽ không!" Ngô Hạo Thiên trả lời chắc chắn.

"Vậy, anh có vì em là người xuyên việt, vì em có không gian mà chia tay với em không?" Âu Dương Húc lại nhìn chăm chú nam nhân hỏi.

"Không, anh sẽ không, anh chỉ biết phải càng nỗ lực hơn, càng cố gắng bảo vệ em thật tốt." Nói xong, Ngô Hạo Thiên ôm chặt lấy người yêu của mình.

Đây là Tiểu Húc của anh, làm sao anh có thể ghét bỏ được? Làm sao anh có thể hối hận được chứ?

Nếu, nếu không có Tiểu Húc đem mọi chuyện nói cho anh, có lẽ, có lẽ ngày mai bản thân anh sẽ biến thành tang thi ăn thịt người. Người này, vì cứu vớt anh, không tiếc đem tất cả bí mật không hề giữ lại nói cho anh biết. Em ấy toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy, hao tâm tổn trí cứu anh. Ngô Hạo Thiên anh làm sao lại không cần em ấy chứ? Sao có thể bán đứng em ấy được?

"Hạo Thiên, cám ơn, cám ơn anh!" Ôm eo nam nhân, Âu Dương Húc chôn đầu vào lồng ngực của anh.

--

Sau khi biết được tất cả bí mật, Ngô Hạo Thiên lấy lý do phải truy tra bọn buôn ma túy để từ chối nhiệm vụ ở Bành Thành. Hơn nữa còn gọi điện cho cha anh ở Cảnh Thành xa xôi.

"Thằng nhóc thúi, không phải con hay lắm sao? Không phải 6 năm nay con không thèm gọi điện về nhà một lần sao? Vậy bây giờ con gọi về làm cái gì?" Vừa bắt điện thoại, Ngô Chân Khôn lập tức trách mắng.

"Con có một cơ mật quân sự muốn nói cho cha. Cha đi thư phòng tìm một nơi không có người đi. Năm phút sau con lại gọi cho cha!" Nói xong, Ngô Hạo Thiên lưu loát cúp điện thoại.

"Nè..." Trừng mắt nhìn điện thoại, Ngô Chấn Khôn cạn lời.

"Là điện thoại của ai đó? Có phải Hạo Thiên không?" Nhìn chằm chằm chồng mình, vẻ mặt Thái Quyên kích động hỏi.

Lúc nãy chồng bà nói 6 năm không gọi điện, ngoại trừ con trai lớn còn có thể là ai?

"Là anh cả sao?" Nhìn cha, Ngô Hạo Vũ và Ngô Hạo Văn cũng là vẻ mặt giật mình.

"Việc trong quân đội. Mọi người ăn cơm trước đi!" Nói xong, Ngô Chấn Khôn rời khỏi bàn ăn, đi lên lầu vào thư phòng của mình. Quả nhiên, ông vừa vào thư phòng xong thì điện thoại lại vang lên.

"Là việc cơ mật gì?" Ngô Chấn Khôn nghiêm túc lên tiếng hỏi con trai.

"Bành Thành bạo phát dịch bệnh virus W. Chuyên gia đoán trước, ngày 24 tháng 6, toàn bộ Vinh Quốc đều sẽ bùng nổ bệnh dịch. Trước khi dịch bệnh tới, dữ trữ nhiều thức ăn nước uống. Còn có, sau khi dịch bệnh bùng phát, những người đã cảm nhiễm virus W sẽ biến thành quái vật ăn thịt người. Nếu bên cạnh có người bị nhiễm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, cần phải cách ly, hoặc xử quyết ngay tại chỗ. Nếu không, bọn họ sẽ ăn luôn người không bị nhiễm, cũng sẽ truyền virus cho những người khác."

"Hạo Thiên, việc này..." Nghe con trai nói vậy, Ngô Chấn Khôn khiếp sợ không nói nên lời.

60 tuổi đời, ông tự hỏi ông cũng đã từng gặp nhiều việc lớn rồi. Nhưng, nhưng loại chuyện người ăn thịt người này, lần đầu ông mới nghe nói tới.

"Không cần nghi ngờ con, đây là cơ mật tối cao của Vinh Quốc, chỉ có các cấp cao đại đội đặc chủng mới biết được. Với lại, cha phải tuyệt đối bảo mật, không thể nói ra cho bất kỳ người nào biết!"

"Ừ, cha biết. Con, con cũng cẩn thận!" Bình tĩnh lại, Ngô Chấn Khôn gật đầu hiểu rõ.

"Vâng!" Gật đầu, Ngô Hạo Thiên cúp điện thoại.

END CHƯƠNG 43.

CHƯƠNG 24: NGÔ HẠO THIÊN PHÚC HẮC

Ba ngày sau, trong văn phòng Ngô Hạo Thiên.

"Đi, đem cái này đi đến bệnh viện quân khu giao cho Âu Dương Húc!" Ngô Hạo Thiên cầm một tờ giấy đưa cho Vương Quân.

"Cái gì vậy?" Vương Quân tiếp nhận cẩn thận nhìn.

"Điều lệnh? Lão đại, anh muốn đem tên nhóc đó điều lại đây làm tùy quân quân y cho đại đội bộ đội đặc chủng của chúng ta?" Trừng lớn mắt muốn sắp rớt ra, Vương Quân không thể tin hỏi. Không phải chứ, nhiều quân y như vậy, vì cái gì muốn điều cậu ta nha?

"Tùy quân quân y?" Lưu Chí Siêu nghe vậy cũng rất tò mò.

"Đúng vậy, bên trên vừa hạ lệnh, nói bộ đội đặc chủng chúng ta chấp hành đều là nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, cần phải trang bị cho mỗi đại đội chúng ta một người tùy quân quân y nên để chúng ta đi bệnh viện Võ Cảnh chọn lựa một quân y thích hợp." Ngô Hạo Thiên đĩnh đạc mà truyền đạt tin tức này.

"Cho dù là vậy đi nữa cũng không cần phải tìm Âu Dương quân y chứ? Tìm một quân y chuyên nghiệp không phải càng tốt?" Lưu Chí Siêu cũng cảm thấy Âu Dương Húc không phải lựa chọn thích hợp, dù sao cậu ta còn quá trẻ, kinh nghiệm cũng không đủ nhiều.

"Đúng là vậy, tên nhóc đó cả ngày xụ mặt, vừa cứng vừa khó chơi. Nếu để cậu ta tới đây, chúng ta không phải mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt cậu ta hay sao?" Đối với Âu Dương Húc, Vương Quân có chút xin miễn cho kẻ bất tài không hầu nổi.

"Ha ha ha!" Nhìn bộ dáng hoảng sợ của Vương Quân, Ngô Hạo Thiên thâm ý cười.

"Tôi nói chứ lão đại anh không phải có khuynh hướng tự ngược chứ? Bên trên cũng không quy định một hai phải điều Âu Dương Húc lại đây. Chúng ta tìm cậu ta làm gì?" Nghi ngờ nhìn lão đại nhà mình, Vương Quân cảm thấy lão đại đang thành tâm làm cho tự bản thân anh ngột ngạt đâu?

"Hừ, chỗ này của tôi cũng không phải bênh viện quân khu. Nơi này của tôi là tổng bộ của bộ đội đặc chủng cánh quân số 18, tới địa bàn của chúng ta rồi thì không phải chúng ta phải xem sắc mặt người khác, mà là người khác phải nhìn sắc mặt của chúng ta!"

Nghe được lời này, Lưu Chí Siêu chép miệng, lão đại thật là phúc hắc, đây là nói muốn trước thu về sau tính sổ đây mà?

Aiz, đáng thương tên nhóc quân y Âu Dương Húc, lần này sợ là cậu ta phải chịu thiệt rồi.

"Có lý, có lý. Tên nhóc Âu Dương Húc đáng giận, chúng ta ở bệnh viện quân khu 7 ngày, không thiếu phải chịu đựng mặt thối của cậu ta. Lúc này có cớ đem cậu ta tới chỗ chúng ta rồi thì để cho cậu ta biết tay một chút, làm cho đại thiếu gia cũng lĩnh hội được cái gì là kêu trời không thấu!"

Nghĩ đến bộ dạng ngày tháng sắp tới của Âu Dương Húc bị lão đại nhà bị chỉnh thảm, Vương Quân nghĩ thế nào cũng cảm thấy hả giận, trong lòng cảm thấy thật sảng!

Hừ, Âu Dương Húc, tới địa bàn của chúng tôi rồi, xem cậu còn hống hách thế nào?

Nghe Vương Quân nói, Lưu Chí Siêu yên lặng ở trong lòng thắp cho Âu Dương Húc một ngọn nến. Âu Dương quân y, xem ra cậu chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, ai kêu cậu đắc tội lão đại hay mang thù của chúng tôi làm chi?

"Ha hả, thất thần làm gì, còn không mau đi!" Ngô Hạo Thiên thúc giục.

"Được! tôi đi ngay!" Vương Quân vui vẻ hớn hở cầm điều lệnh chạy đi.

Nhìn thấy khóe miệng đội trưởng nhà mình mỉm cười đắc ý, Lưu Chí Siêu sờ sờ mũi. Aiz, đắc tội ai cũng không thể đắc tội đội trưởng a, quá mang thù!

Ngô Hạo Thiên nhìn bóng dáng Vương Quân mà trong lòng vui vẻ.

Nhóc con, tôi lớn như vậy còn chưa từng bị chịu thiệt qua, còn phải bị cậu giáo huấn như vậy. Chưa kể tới cậu còn để cho tôi nằm trên giường bệnh cứng ngắc ở bệnh viện quân khu hết 7 ngày, nằm đến mức tôi muốn thành cương thi luôn. Nếu không đem cậu tới đại đội bộ đội đặc chủng cho cậu ăn mệt hai ba ngày, tôi chắc sẽ làm cậu thất vọng lắm đi?

Nhớ tới gương mặt của tên nhóc đó, Ngô Hạo Thiên không khỏi sờ sờ cằm. Không phải nói chứ tên nhóc đó lớn lên thật sự không tệ, đặc biệt lúc tức giận, môi dẩu lên, thấy như thế nào cũng đáng yêu.

Âu Dương Húc đang ở nhà ăn ăn cơm hồn nhiên không biết có họa trời giáng, chờ đến khi Vương Quân cầm điều lệnh tìm được cậu thì cậu mới ý thức được là cậu sắp phải chuyển đi rồi?

"Cái gì? Đi đại đội bộ đội đặc chủng làm tùy quân quân y? Âu Dương cậu ấy hẳn là không quá thích hợp đi? Chúng tôi cũng chỉ là quân y thực tập mà thôi!" Trần Đông vội vàng tranh thủ giùm bạn tốt.

Đại đội bộ đội đặc chủng, đó chính là quân đội địa ngục á, vừa khổ vừa mệt lại nguy hiểm nhiều. Ai mà muốn đi tới chỗ đó chứ?

"Không phải, lão đại chúng tôi cảm thấy Âu Dương quân y y thuật rất tốt, là người thích hợp được chọn nhất!" Vương Quân nói theo lẽ đương nhiên.

Ha hả, tên nhóc cậu đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi, này đó không phải do cậu quyết định đâu!

"Được, chiều nay tôi xin nghỉ ở đây rồi ngày mai sẽ qua chỗ các anh báo danh." Âu Dương Húc không từ chối, trực tiếp tiếp nhận điều lệnh.

"Được, vậy tôi đi về trước, Âu Dương quân y." Ha hả, ngày mai xem lão đại của tôi như thế nào chỉnh cậu!

"Âu Dương!" Nhìn Vương Quân rời đi, Trần Đông lo lắng nhìn bạn tốt của mình.

"Không có gì, tôi cảm thấy đại đội bộ đội đặc chủng khá tốt!" Còn có ba tháng lẻ 5 ngày là mạt thế. Nếu dư lại ba tháng có thể ở lại đại đội bộ đội đặc chủng cũng có thể học một ít này đó kỹ năng đánh đấm, xạ kích. Âu Dương Húc cảm thấy không thể tốt hơn.

Trước đó, Âu Dương Húc còn suy xét muốn hay không đăng ký học một vài lớp bắn súng, quyền anh, xạ kích gì đó linh tinh để rèn luyện thân thể này. Xem ra bây giờ không cần nữa, trực tiếp đi đại đội bộ đội đặc chủng thì tốt rồi, có thể bớt được không ít tiền.

"Này......" Nhìn vẻ mặt thoải mái của bạn tốt, Trần Đông há miệng thở dốc, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

END CHƯƠNG 24.