Tiểu thịt viên của y phi phúc hắc full

Chương 445

Ông ta dùng sức vỗ bàn một cái, đứng lên trợn tròn mắt: “Ngươi nói gì?”

“Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!”

Hoàng ngự trù chật vật ngừng run, lật đật bò dậy quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Nô tài không muốn, nhưng Tôn đáp ứng cứ nhất quyết cưỡng bức nô tài!”

Dưới không khí vừa nghiêm túc vừa khẩn trương của nơi này…

Chỉ nghe thấy Vân Khương Mịch “phụt” một tiếng cười lớn!

Nụ cười này lập tức hóa giải bầu không khí nghiêm trọng.

“Hoàng ngự trù thật thú vị, rốt cuộc thì ngươi là nữ nhân hay Tôn đáp ứng là nữ nhân?”

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có nam nhân bị nữ nhân cưỡng bức… không, không phải là lần đầu tiên!

Nàng nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Mặc Quốc Thiên.

Không phải có sẵn một trường hợp như vậy đây à?

Trái lại Tôn đáp ứng cũng lớn gan, không thể làm được Phụ Hoàng thì làm Hoàng ngự trù.

Bị ánh mắt nghiền ngẫm này của nàng khiến trong lòng sợ hãi, Mặc Quốc Thiên ho nhẹ một tiếng: “Nương tử của lão Thất, ngươi nhìn chăm chằm trẫm làm gì?”

“Không có gì, con dâu liền nghĩ tới một số chuyện buồn cười”

Mặt Vân Khương Mịch vô tội.

Có quỷ mới tin nàng!

Ánh mắt kia của nàng đã bại lộ tất cả, ông ta đoán được chắc chắn thứ mà nàng nghĩ tới không phải chuyện gì tốt!

Mặc Phùng Dương cũng buồn bực cười lên.

Mặt Mặc Tông Nhiên không nén được giận: “Cười cái gì?

Cút vào xem Mẫu phi của ngươi thế nào”

“Dạ, phụ hoàng.”

Mặc Phùng Dương thuận theo đứng lèn đi vào trong điện.

Vân Khương Mịch lắc đầu chắt lưỡi: “Phụ hoàng, xem ra Tôn đáp ứng vẫn rất lợi hại! Ngài nói có đúng không?”

Cũng không biết “lợi hại” mà nàng nói rốt cuộc là lợi hại ở phương diện nào… dù sao thì Mặc Quốc Thiên đã sớm biết trong miệng của nha đầu này đều là chó không mọc ngà voi.

“Hừ!”

Mặc Quốc Thiên kiêu ngạo hừ một tiếng: “Đừng ảnh hưởng trãm điều tra vụ án”

Vân Khương Mịch Rốt cuộc ai mới đang điều tra vụ án?

Tối nay, toàn bộ hành trình đều do nàng nỗ lực, vị lão già này chỉ ngồi một bên uống trà xem trò vui đúng không?

“Ngươi chắc chắn là Tôn đáp ứng?”

Mặc Quốc Thiên vốn định đến gần đạp Hoàng ngự trù một cú, thế nhưng suy nghĩ một chút mình là Hoàng Đế nên mới bảo tên kia bò tới: “Cút tới đây, xa như thế trẫm đạp không tới.”

Hoàng ngự trù run rợ bò tới.

Mời vừa bò qua đã bị đạp một cú lộn mèo trên đất.

Ông ta quyết định giả chết, năm trên đất không bò dậy nổi.

Có trời mới biết tối nay ông ta đã bị đạp bao nhiêu lần!

“To gan lớn mật! Còn dám chấm mút nữ nhân của trãm!

Chương 449

Mặc Phùng Dương bị đau, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó thành một đống, ánh mắt dò hỏi: Bổn vương làm sao?

“Đều tại người cho phép sau này đứa bé sẽ lấy cái tên này, khó nghe muốn chết!”

Trên tay Vân Khương Mịch dùng sức, véo Mặc Phùng Dương hít ngược một hơi khí lạnh.

“Vâng vâng vâng, đều do bổn vương không tốt! Tên này đúng là không dễ nghe, chúng ta đổi một cái tên khác là được, nàng thích đặt cho đứa bé tên gì cũng được hết!”

Lúc này sợ là Vân Khương Mịch có muốn sao trên trời, Mặc Phùng Dương cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng.

Chỉ cần tiểu tổ tông này buông tay ra thôi!

Hắn lập tức đã hiểu rõ ý của Vân Khương Mịch, cực kỳ phối hợp.

Hiện tại Vân Khương Mịch mới buông tay ra, lại giúp hắn xoa nhẹ: “Rất đau à?”

“Nàng nói xem?”

Mặc Phùng Dương đau đến nỗi mồ hôi đầy đầu, đẩy tay của nàng ra.

Nữ nhân này, quả thực là đánh một bạt tai lại cho một quả táo!

Thấy hai người bọn họ không có ai trả lời, Mặc Quốc Thiên đến gần, phối hợp nói: “Thì ra các con đang bàn chuyện đứa trẻ sau này, sẽ tên là gì sao?”

“Trâm cảm thấy, cái tên Phong Bảo này cũng không tệ”

Ông ta ngồi xuống bên cạnh, như có điều suy nghĩ nói: “Phong, tượng trưng cho ngọn gió lớn.”

“Bảo, chính là cục cưng bảo bối của Mặc gia, là báu vật trong lòng bàn tay của trãm!”

“Cái tên này, trãm thích!”

Thấy ông ta không nghỉ ngờ gì, lúc này Vân Khương Mịch mới yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mặc Phùng Dương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trận đau này, không nhận vô ích rồi.

“Có điều, lão Thất, Khương Mịch”

Mặc Quốc Thiên nghiêm trang nhìn hai người bọn họ: “Hai người các con thành thân cũng đã bốn năm có thừa. Trãm cảm thấy, các con cũng nên có con rồi chứ?”

“Các con có biết, hôm nay mẫu phi các con đã bị người ta cười nhạo không?”

Đối mặt với việc “Giục sinh con” của ông ta, Vân Khương Mịch cúi đầu nhìn chân, Mặc Phùng Dương ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà.

Biết hai người này không thích nghe, Mặc Quốc Thiên bất đắc dĩ nói: “Nhìn lão đại và lão tam xem, nữ nhi đã lớn thế nào rồi? Các con cũng nên cố gắng hơn!”

“Không phải vẫn còn nhị ca sao?”

Vân Khương Mịch lẩm bẩm nói.

“Đừng so với nhị ca con! Cái đồ khốn nạn đó, trãm cũng không trông cậy vào bọn nó có thể mau chóng sinh cho trẫm đứa cháu trai”

Mặc Quốc Thiên vung tay lên, ánh mắt ghét bỏ khó mà che giấu: “Hai đứa nó đều chỉ biết sống phóng túng, cả ngày chẳng làm nên nổi một chuyện đứng đắn gì, thật là khiến cho trâm đau đầu”

Vân Khương Mịch tỏ vẻ tán thành.

Hai người Mặc Hàn Vũ, đúng là chẳng làm được gì, được danh hiệu cơm khô số một.

Cũng khó trách Mặc Quốc Thiên lại thất vọng với bọn họ.

“Được rồi phụ hoàng, chuyện thúc giục sinh con của ngài đã truyền đạt xong rồi, con dâu và Vương gia sẽ cố gắng hơn”

Vân Khương Mịch ngoan ngoãn đáp.

Bạn đang đọc truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc của tác giả Phi Y. Vô tình xuyên về cổ đại, lại còn bị một tên nam nhân chết bầm đè trên giường lăn lộn cả đêm.Thiếu nữ toàn thân mệt mỏi, không có chút sức lực, chỉ có thể chửi thầm trong lòng.Tên nam nhân kia còn có thể vô sỉ hơn nữa sao?Cướp lấy trong sạch của nàng, sau đó lại cấm túc nàng ở một nơi hẻo lánh tận bốn năm trời!Nàng khổ tâm suy nghĩ, tháng ngày sau này làm sao vượt qua, ai ngờ bỗng nhiên trời ban cho nàng một "tiểu thịt viên" giống hắn như đúc...Mỗ nam chính cắn răng: "Người đâu! Sao lại có một oa nhi thế kia?"

Tiểu thịt viên: "Tránh xa mẫu thân của ta ra"

  • Chương 1: Một "viên thịt tròn"
  • Chương 2: Buông mẫu thân của ta ra!
  • Chương 3: Vậy mà lại dám đánh hắn!
  • Chương 4: Mặc Phùng Dương sao lại là người?
  • Chương 5: Mặc Phùng Dương bị thương
  • Chương 6: Đức phi nương nương
  • Chương 7: Phong Bảo là điểm yếu của nàng
  • Chương 8: Là con của ai?
  • Chương 9: Hắn thoa thuốc cho nàng
  • Chương 10: Không cho phép bắt nạt nương ta!
  • Chương 11: “Người tình trong mộng” tới
  • Chương 12: Trà xanh bị máy bay chiến đấu oanh tạc
  • Chương 13: Nàng, không có tiền!
  • Chương 14: Cái này gọi là, hại cha!
  • Chương 15: Con trai của bổn vương?
  • Chương 16: Giao dịch với Vương gia
  • Chương 17: Không gian vạn năng
  • Chương 18: Bởi vì ta là Vương phi của ngươi.
  • Chương 19: “Bất ngờ” mà bổn vương cho nàng
  • Chương 20: Vương Gia cứu thiếp
  • Chương 21: Vân Khương Mịch gặp nạn
  • Chương 22: Để hắn thị uy!
  • Chương 23: Thứ muội, Vân Ngọc Linh
  • Chương 24: Động cơ của nàng ta không trong sáng.
  • Chương 25: Tỏ ra ân ái
  • Chương 26: Kể khích tướng ly gián
  • Chương 27: Doanh Vương tìm đến nhà tra khảo
  • Chương 28: Chọc Tần Nghiên Tuyết nổi giận
  • Chương 29: Để họ cắn xé lẫn nhau
  • Chương 30: Vương gia có người bên ngoài
  • Chương 31: Vân Ngọc Linh trúng độc
  • Chương 32: Ngươi đang uy hiếp bổn vương?
  • Chương 33: Đừng sợ, có bổn vương ở đây
  • Chương 34: Báo đáp bổn vương như thế nào
  • Chương 35: Mặc Phùng Dương, người là đồ vô sỉ
  • Chương 36: Tần Nghiên Tuyết bị phạt
  • Chương 37: Bức cung tàn nhẫn
  • Chương 38: Tiến cung bồi tội
  • Chương 39: Lôi nàng ta ra ngoài chém
  • Chương 40: Nhờ Mặc Phùng Dương giúp đỡ
  • Chương 41: Rốt cuộc chống lưng cho ai
  • Chương 42: Thế mà hắn lại tin tưởng
  • Chương 43: Doanh Vương Phi sai khiến
  • Chương 44: Xử lý khó khăn bằng cách
  • Chương 45: Cậu, cố nhị gia
  • Chương 46: Nhà họ Cố nuôi được!
  • Chương 47: Đẩy hắn vào chỗ chết!
  • Chương 48: Ngươi cởi cho bổn vương
  • Chương 49: Bổn vương là nam nhân chân chính
  • Chương 50: Ngươi xem bổn vương là đồ chơi sao
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 9 8
  • Chương 9 9
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141 Trần thị năm đó cũng quá lớn gan!
  • Chương 142 Trần thị không trả lời.
  • Chương 143 Vân Lan Thanh ngất đi.
  • Chương 144 Vân Bách Tùng lại khó xử.
  • Chương 145 Linh hồn của thịt nướng chính là thịt.
  • Chương 146 Mặc Lệ Nga sợ ngây người!
  • Chương 147 “Còn có thứ rau này, có thể ăn sống?”
  • Chương 148 Bắt nạt kẻ yếu.
  • Chương 149 “Thất tẩu, vậy mà tẩu lại đuổi ta về?”
  • Chương 150 “Ngươi đúng là nữ nhân lòng dạ độc ác!”
  • Chương 151 Không ngờ nàng lại kém như vậy?
  • Chương 152 Ngươi buồn nôn muốn chết
  • Chương 153 Để nương mặc quần áo cho con
  • Chương 154 Nương đừng khóc
  • Chương 155 Phục sủng
  • Chương 156 Lệ Nga, muội muốn đi đâu vậy?
  • Chương 157 “Tam tẩu có ý gì vậy?”
  • Chương 158 Tam tẩu nói phải
  • Chương 159 Cái gì gọi là ăn vạ?
  • Chương 160 Muội, muội không có ý đó
  • Chương 161 Sao nàng lại ngồi trong xe ngựa?
  • Chương 162 Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
  • Chương 163 “Không, ta không có…”
  • Chương 164 “Không phải chúng ta huề nhau sao?”
  • Chương 165 Phụ thân ta đâu?
  • Chương 166 Chính là Tân Ngọc Lộ
  • Chương 167 Phủ Tể tướng là có việc gì sao?
  • Chương 168 “Đúng là như vậy”
  • Chương 169 Nhìn xem chân tay con đã lạnh đến mức nào!
  • Chương 170 Con gái là áo bông nhỏ ấm áp của cha mẹ
  • Chương 171 “Phùng Dương còn chưa về?
  • Chương 172 Bà chỉ có thể nhịn
  • Chương 173 Đứa bé này rốt cuộc là con của ai?
  • Chương 174 So với phế nhân có gì khác nhau?
  • Chương 175 Mẫu phi, người làm sao vậy?
  • Chương 176 Chỉ vì một đứa con hoang?
  • Chương 177 Như vậy còn nói khỏe?
  • Chương 178 Chắc chắn mẫu phi sẽ không muốn gặp con
  • Chương 179 Không vội được
  • Chương 180 Mặc Quốc Thiên độc sủng nhiều năm.
  • Chương 181 “Mẫu phi cứ hỏi”
  • Chương 182 Hậu cung nhiều chuyện rắc rối.
  • Chương 183 Nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
  • Chương 184 Không phải, vi thần không dám
  • Chương 185 Xem ra ta bắt buộc phải đi rồi?
  • Chương 186 Vị Lưu thái y này không đơn giản!
  • Chương 187 Đức phi càng giận thì lại càng đau răng.
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
  • Chương 197
  • Chương 198
  • Chương 199
  • Chương 200
  • Chương 201
  • Chương 202
  • Chương 203
  • Chương 204
  • Chương 205
  • Chương 206
  • Chương 207
  • Chương 208
  • Chương 209
  • Chương 210
  • Chương 211
  • Chương 212
  • Chương 213
  • Chương 214
  • Chương 215
  • Chương 216
  • Chương 217
  • Chương 218
  • Chương 219
  • Chương 220
  • Chương 221
  • Chương 222
  • Chương 223
  • Chương 224
  • Chương 225
  • Chương 226
  • Chương 227
  • Chương 228
  • Chương 229
  • Chương 230
  • Chương 231
  • Chương 232
  • Chương 233
  • Chương 234
  • Chương 235
  • Chương 236
  • Chương 237
  • Chương 238
  • Chương 239
  • Chương 240
  • Chương 241
  • Chương 242
  • Chương 243
  • Chương 244
  • Chương 245
  • Chương 246
  • Chương 247
  • Chương 248
  • Chương 249
  • Chương 250
  • Chương 251
  • Chương 252
  • Chương 253
  • Chương 254
  • Chương 255
  • Chương 256
  • Chương 257
  • Chương 258
  • Chương 259