Mình viết bài này không nhằm quảng cáo cho BV mà chỉ để sẻ chia cảm xúc của một người chết đuối vớ được cọc. Chồng bị bệnh được chuẩn đoán là trầm cảm. Uống thuốc 01 tuần của viện 103 thì đỡ trông thấy. Đi tái khám và b sĩ đổi thuốc, bệnh chồng trầm trọng hơn. Vợ tin tưởng lại đưa chồng vào 103 và điều trị nội trú. Chồng bị chữa theo 03 hướng: động kinh (1,5ws), rối loạn cảm xúc kèm ảo giác, tâm thần phân liệt thể căng cơ trương lực... Chồng đáng thương như người thực vật. Vào viện còn đi đứng, nói năng, vậy mà hai ngày sau thì ăn xông, thông tiểu, thường xuyên gồng cứng người và la hét khủng khiếp, không nhận thức... Mỗi bác sĩ kết luận một kiểu, đơn thuốc vừa mua hơn 1m bị cắt, lại một đơn thuốc mới... Vợ theo dõi và thấy cứ mỗi lần dùng thuốc Halo.. thì chồng gồng, hét dữ hơn. Vợ đọc về tác dụng phụ của halo thì thấy các biểu hiện của chồng hoàn toàn do thuốc. Vợ phản ảnh nhưng bác sĩ không nghe. Chồng bị xuất huyết tiêu hóa mà bác sĩ vẫn yêu cầu làm sốc điện, vợ run bắn người và cuối cùng liều nói không. Cũng may quyết định của vợ đúng và đã cứu cho chồng một bàn thua trông thấy. Điều đáng buồn là bác sĩ chẳng biết lắng nghe và quá bảo thủ. Thăm bênh nhân thì đứng ở cửa phòng hỏi có đỡ k? vợ bảo không, thế thì tăng thuốc ( thứ thuốc gây phản ứng phụ). Một tháng nằm viện, chồng không tiến triển đáng kể, nước mắt vợ rơi và con tim như bị bóp nghẹt bởi những lần la hét và vặn xoắn của chồng. Quyết định cuối cùng là cho chồng chuyển viện về BV ban ngày Mai Hương theo lời giới thiệu của một người quen. Lần tiếp xúc đầu tiên với chú giám đốc BV, mình thấy chú thật gần gũi, chân thành và đặc biệt biết lắng nghe người nhà kể bệnh. Chú cho chồng mình nhập viện và anh được bác sỉ Hiển trưởng khoa trực tiếp điều trị. Ghi nhận đầu tiên của mình về bsi trưởng khoa đó là một người có lòng nhân hậu, nói năng nhỏ nhẹ như một bác sĩ tâm lí. Cô đã đổi ca trực và cả đêm ở lại theo dõi cho chồng. Cô vào phòng quan sát từng biểu hiện nhỏ và lằng nghe vợ kể bệnh đến hàng giờ, không quên hỏi vợ những chi tiết nhỏ nhất. Ơn trời, bệnh chồng tiến triển theo từng ngày, từng giờ. Chồng đã đi lại và đặc biệt là ngủ trở lại, nhận thức cũng dần hồi phục. Vào các buổi chiều, đích thân bác sĩ Hồi- giám đốc BV đi thăm từng bệnh nhân, trực tiếp bàn bạc với bác sĩ điều trị và đưa ra phác đồ có lợi nhất. Đội ngũ y ta dưới sự chỉ đạo của chị Nga y tá trưởng cũng làm việc cần cù, hoàn toàn không phải là y tướng như mọi người nói. Khác với bv cũ, tiền biếu nhi ều hơn tiền chữa bệnh, ở bv này gia đình chưa ngoại giao bất kì với ai. Vậy mà thái độ của mọi người vẫn rất nhiệt tình, quan tâm chu đáo. Tiếp xúc với bệnh nhân khácvà người nhà, mình thấy càng tin tưởng bởi thấy họ được điều trị rất hiệu quả, cũng được những người khác khỏi rồi giới thiệu. Rồi cả những bác sĩ ở những bv khác cùng tìm về đây chữa bệnh về thân kinh ( chú Hồi giỏi nổi tiếng về chữa tai biến và liệt nữa người). Chồng chưa khỏi hẳn do phải điều trị hai bệnh: bệnh trầm cảm của chồng và nghiêm trọng hơn là bệnh do dùng thuốc halo để lại ( triệu chứng: cứng lưỡi, bí tiểu, chân tay bồn chồn và giảm trí nhớ...)Vợ chồng vẫn tiếp tục chiến đấu với bệnh tật nhưng vợ yên tâm hơn bởi bên cạnh mình thực sự có những LƯƠNG Y.