Hôn nhân giấy review

1 quyển truyện thuộc vào diện “hiếm có khó tìm” “mùi vị khác lạ” trong giới ngôn tình sặc mùi sến sẩm.

Truyện phù hợp với mọi đối tượng:

  • Người đang yêu đọc truyện để rõ hơn rằng khi quyết định tiến đến hôn nhân, tình yêu là không đủ.
  • Người đã kết hôn đọc truyện để rõ hơn rằng hôn nhân cần lắm sự cảm thông, thấu hiểu từ 2 phía. Nếu câu kinh điển trong tình yêu đại loại rằng “Nếu khoảng cách giữa 2 người là 1000 bước, em chỉ cần bước 1 bước, còn 999 bước còn lại anh sẽ bước về phía em”, tư tưởng này đem vào hôn nhân là đổ vỡ ngay lập tức.

Cơ bản, Diệp Tuyên nhẹ nhàng đưa ra vấn đề “Hôn nhân giấy” để thấy rằng hôn nhân, vấn đề trọng đại bậc nhất của đời người thực ra rất mỏng manh đặc biệt trong bối cảnh xã hội hiện đại khi “cái tôi” cá nhân được đề cao.

Truyện xoay quanh cuộc sống hôn nhân của Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh, 2 người vô cùng khác biệt về xuất thân cũng như tư tưởng do khoảng cách về tuổi tác. Quản Đồng đại diện cho tầng lớp “Nam phượng hoàng” xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó, dựa vào ý chí kiên trì, bền bỉ vượt mọi khó khăn để có 1 vị trí trưởng phòng trong ủy ban thành phố, nói nôm na là “dân nhà nước”. Cố Tiểu Ảnh là đại diện tiêu biểu cho những cô gái 8x, tự tin tự chủ, có thể kiếm đủ tiền chi phí đủ cho mọi sở thích bản thân, xuất thân từ con nhà cũng có chút quyền thế, là “hạt ngọc” trên tay ông bà Cố, từ bé chưa biết khổ là gì. 2 người khác biệt là thế, lẽ ra việc họ đến với nhau có lẽ là khó. Nhưng cuộc đời chính là nếu có duyên phận thì tránh mãi cũng gặp. Cho dù Cố Tiểu Ảnh rất ghét “công chức nhà nước” vì cô đã nhìn thấy quá nhiều anh chàng nhàm chán, con ông cháu cha chỉ biết dựa vào gia đình mà vênh mặt với đời. Cho dù Quản Đồng từ có 1 mối tình bị lỡ dở lý do là nhà gái chê xuất thân của anh. Kết cục là Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh vẫn đến với nhau, họ đến với nhau vì tình yêu thực sự sau rất nhiều suy ngẫm và theo đuổi của Quản Đồng, sau những điều Quản Đồng làm Cố Tiểu Ảnh cảm động.

Cách Diệp Tuyên viết về thời gian quen biết đi đến tình yêu của 2 người rất hay. Giang Nhạc Dương đã từng lên tiếng nhắc Quản Đồng vì lo sợ bạn mình lại rơi vào nỗi đau cũ khi bị từ chối do gia cảnh. Quản Đồng đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng mỗi lần tiếp xúc với Tiểu Ảnh, thấy cách cô ấy dạy dỗ, an ủi học sinh, thấy sự cảm thông, chân thành và ánh mắt rất sáng cùng những suy nghĩ về cuộc sống được trải trên blog của Tiểu Ảnh… tất cả đã khiến Quản Đồng nhận định Tiểu Ảnh, không giống tình đầu của anh, Tiểu Ảnh có thể vui vẻ cùng ăn đi ăn ở những quán nhỏ xập xệ trong góc phố, Tiểu Ảnh có thể vì những món quà chẳng giá trị mấy mà cười cả ngày, cô ấy sống có chủ kiến. Như vậy, nếu tình yêu là đủ thì rõ ràng có thể cùng nhau, sao anh lại không thử cho bản thân 1 cơ hội để có cô ấy.

Cách Diệp Tuyên viết về thời gian quen biết đi đến tình yêu của Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh rất hay, cách Diệp Tuyên viết về đám cưới và cuộc sống của 2 người còn hay hơn. Tất cả sự chênh lệch về lối sống và suy nghĩ của Cố Tiểu Ảnh với Quản Đồng, và gia đình anh bị phơi bày rõ rệt sau hôn nhân. Sự chênh lệch trần trụi, bóc đi cái vẻ đẹp sơn phết mang tên tình yêu.

Là sự chênh lệch về lối sống khi Cố Tiểu Ảnh là con gái thành phố, gia đình lại khá giả, chưa khổ cực bao giờ vì vậy khi Tiểu Ảnh theo Quản Đồng về nhà anh, cô thật sự shock và hoảng sợ. Những điều Diệp Tuyên viết vô cùng chân thật, bởi mình cũng là 1 đứa con gái thành phố khi về quê ông bà bước vào nhà vệ sinh kiểu ngồi xổm, tắm bằng nước giếng có phèn vàng vàng thật sự là ngứa cả người và đi vệ sinh không nổi. Cố Tiểu Ảnh ở nhà Quản Đồng, trời lạnh chẳng dám uống nhiều nước sợ cảnh phải đi tiểu tiện ở nhà vệ sinh ngoài trời lạnh giá, chẳng có giấc ngủ ngon khi vùi trong lớp chăn gối đậm mùi năm tháng, chẳng ăn nổi khi thức ăn trên bàn đầy dầu mỡ cách gắp thức ăn chung chạ lung tùng của người nhà quê. Những lúc như vậy, Cố Tiểu Ảnh chỉ còn cách chịu đựng cho qua ngày mong Tết mau hết để trở về thăm nhà mẹ đẻ.

Là sự chênh lệch về suy nghĩ khi Quản Lợi Minh suốt ngày ca cẩm về chức năng sinh sản của người phụ nữ khiến cho Cố Tiểu Ảnh thấy rằng cô chỉ là cái máy đẻ mà Quản Đồng đem về nhà. Là nỗi tủi thân của Tiểu Ảnh khi mua 1 cái túi cô yêu thích phải nói dối giấu đầu lòi đuôi vì với bố chồng mọi thứ cô mua đều là lãng phí. Là sự mệt mỏi của Cố Tiểu Ảnh lẫn Quản Đồng khi phải đối mặt với suy nghĩ “1 người làm quan cả họ được nhờ” của người nhà quê và phải đáp ứng giúp đỡ cho cả những người cả 2 không hề quen biết, những họ hàng “đại bác bắn không tới” bất ngờ xuất hiện chỉ bằng 1 cuộc điện thoại của bố chồng, thỏa mãn cái hư vinh của ông bố chồng thích khoe khoang.

Đối mặt với những hoang mang mệt mỏi của Tiểu Ảnh, là nỗi xót xa không nói nên lời của ông bà Cố, phải nén xót vào trong mà căn chỉnh suy nghĩ thiếu chín chắn, trẻ con của con gái, bởi suy cho cùng, hôn nhân vẫn là chuyện quan trọng của đời người, không phải muốn xé là xé. “Kết hôn với 1 người chính là kết hôn với cả gia đình anh ấy”. Những lúc Tiểu Ảnh mệt mỏi như vậy, chính là bố mẹ, là mẹ chồng và Quản Đồng là người đã giúp cô vượt qua để thấy rằng, hôn nhân thật sự là cuộc chiến không ngừng nghỉ, mệt mỏi có, nhưng hạnh phúc cũng tràn đầy.

“Kết hôn với 1 người cũng là lúc phải nhận ra rằng, ở với 1 người 1 vài tiếng trong khi yêu nhau rất khác với cả ngày ngày tháng tháng nhìn rõ từng khuyết điểm của người đó”. Tiểu Ảnh có thể chịu đủ các ủy khuất từ bố chồng nhưng điều làm cô đau buồn nhất chính là người chồng cô yêu thương, những lúc cô cần nhất luôn là điệp khúc “anh rất bận”. Quản Đồng không phải không tốt, anh rất yêu Tiểu Ảnh, cũng không vì những lời dèm pha từ bố mà phán xử cô, nhưng chung quy là chàng trai nông thôn tay trắng bươn chải, anh phải nỗ lực gấp 10 người khác để có 1 vị trí trong sự nghiệp, vì vậy “anh rất bận”, bận đến mức nhiều lúc vô tâm với nỗi ủy khuất của vợ, bận đến vô tâm chẳng phát hiện vợ mình có điều bất thường, tại sao cô ấy lại sợ sinh em bé đến vậy khi cô ấy là 1 nhà giáo? Tiểu Ảnh yêu em bé, nhưng cô sợ, sợ là vì nỗi bất an trong cuộc sống gia đình khi cô cần an ủi nhất luôn là “anh rất bận”. Thế nên với tâm lý bất an đó, Tiểu Ảnh đã làm mất đứa con của 2 người, khi cô sợ đến chết lặng, 1 mình lạnh lẽo trong bệnh viện, gọi cả chục cuộc điện thoại cho chồng, vẫn là “anh rất bận”. Khoảnh khắc đó chính là lúc Tiểu Ảnh xác nhận hôn nhân đã đến hồi kết nếu không vì sự vun đắp của ông bà Cố, sự khuyên bảo của Giang Nhạc Dương và Hứa Tân cùng sự hối cải của Quản Đồng thì hôn nhân của họ kết thúc thật.

Ngoài cuộc hôn nhân của Quản Đồng – Tiểu Ảnh, trong truyện còn đề cập đến cuộc hôn nhân của 1 cặp vợ chồng từng được Tiểu Ảnh và Hứa Tân xem như là kiểu mẫu Mạnh Húc – Đoàn Phỉ. Cũng được xem là “Nam phượng hoàng” xuất thân từ vùng quê nghèo khó, Mạnh Húc học rất giỏi lại yêu được Đoàn Phỉ – 1 người con gái xinh đẹp vô cùng thông minh, sắc sảo. Từ khi Mạnh Húc bắt đầu ra trường, con đường tiến thân, lập nghiệp đều là Đoàn Phỉ lập ra cho anh. Nói không ngoa Đoàn Phỉ chính là Gia Cát Lượng cải biến chồng từ anh thanh niên quê khù khờ thành ông tiến sỹ phẩm vị hơn người. Không chỉ là ngoại hình, cách ăn nói, đi đứng, cách xã giao của Mạnh Húc đến các quyết định nhà cửa cũng đều là Đoàn Phỉ lập kế hoạch. Tiểu Ảnh và Hứa Tân từng phục sát đất cách dạy chồng của Đoàn Phỉ, ngưỡng mộ gia đình hoàn hảo của họ không thôi. Chỉ đến 1 ngày, rất nhanh chóng, họ ly hôn lý do Đoàn Phỉ bắt gian ngay tại trận Mạnh Húc và cô sinh viên anh ta hướng dẫn trần trụi trên giường trong căn nhà cũ của họ. Thế giới của Đoàn Phỉ sụp đổ, Hứa Tân và Tiểu Ảnh hoang mang, vì đâu 1 gia đình hoàn hảo như thế có thể sụp đổ trong chớp mắt, mà người đề nghị ly hôn lại là Mạnh Húc vì những tưởng anh ta sẽ van nài cầu xin sự tha thứ từ Đoàn Phỉ. Đến lúc này chính từ phía những người đàn ông – Mạnh Húc, Quản Đồng, Giang Nhạc Dương lên tiếng: cách xử sự xem chồng như 1 đứa bé lúc nào cũng cần hướng dẫn của Đoàn Phỉ chính là điều căn bản giết chết hôn nhân của họ. Hôn nhân là giao kết giữa 2 đối tác cần tôn trọng, thấu hiểu, vị tha cho nhau để đi đến hạnh phúc, chứ không phải là bài giảng 1 chiều của 1 người dành cho người còn lại. Mạnh Húc tìm đến với cô gái không có gì sánh bằng Đoàn Phỉ vì cô ta cho anh ta cảm giác cân bằng, tự tin mà khi sống với Đoàn Phỉ anh ta chẳng có được.

Diệp Tuyên cũng đề cập đến những nhân vật theo chủ nghĩa độc thân, hưởng thụ cuộc sống Hứa Tân và Giang Nhạc Dương. Họ là những thanh niên theo chủ nghĩa tận hưởng cuộc sống, không muốn ràng buộc với ai. Hôn nhân với họ là gánh nặng, là nỗi lo sợ, họ hoàn toàn không sẵn sàng tinh thần để bước vào. Rõ ràng Hứa Tân và Giang Nhạc Dương khá là hợp nhau, cái kết truyện không đề cập đến sự phát triển của 2 người nhưng tựu chung họ cũng đại diện cho 1 lớp trẻ hiện đại, năng động trong cuộc sống nhưng sợ vướng vào vòng rắc rối của hôn nhân.

Vì mình là con gái, nên mình rất cảm động phân đoạn Diệp Tuyên viết về cảnh ông bà Cố chuẩn bị đám cưới cho Tiểu Ảnh. Có chút xót xa khi con gái không thể có 1 đám cưới tưng bừng tươm tất, có chút đau lòng khi hoàn cảnh sống của nhà chồng con gái không được như ý nhưng hơn hết ông bà Cố thực sự rất tâm lý mỗi khi khuyên nhủ đứa con gái còn trẻ dại cách cư xử với chồng, với nhà chồng sao cho phải phép. Là tiếng thở dài nén lại khi phải chấp nhận từ đây mỗi độ Tết hay Trung thu con gái phải ưu tiên về gia đình chồng.

Rating: 5.0

Quote:

  1. Ngay từ lúc bắt đầu, tình yêu là 1 câu chuyện lãng mạn, còn hôn nhân là 1 câu chuyện nghiêm túc.
  2. Lấy chồng không chỉ là lấy 1 người đàn ông, mà là lấy cả 1 gia đình.
  3. Cơm vợ nấu không phải là bữa cơm ngon nhất, nhưng chắc chắn là bữa cơm ấm áp nhất trên đời.
  4. Tình yêu và hôn nhân không giống nhau. Sự khác biệt lớn nhất là ở chỗ: tình yêu phóng đại ưu điểm, còn hôn nhân phóng đại nhược điểm.
  5. Có lúc hôn nhân là duyên số, ngoài tình yêu, có lẽ còn có sự nương tựa rất thực tế nữa.
  6. Luôn luôn trong hôn nhân, không có gì là tốt nhất, chỉ có thích hợp nhất.
  7. “Chúng tôi đi từ giai đoạn thử nghiệm sang say đắm, giờ cuối cùng đã chia tay”. “Nhưng mà, cô lại chưa bao giờ thấy hối hận, vì tình yêu khi đi học rất trong sáng, đẹp đẽ, không so đo tính toán, chỉ có yêu đơn thuần thôi. Vì thực sự thích nhau, thì ở bên nhau. Thứ tình cảm này, cả đời có được 1 lần cũng là đủ rồi.”
  8. Nếu đã không muốn chết, thì phải sống thật tốt. Con đường quan trọng để kiên cường sống tiếp là: dán mặt trái vào mặt phải, mặt trái không cần giữ thể diện, mặt phải thì da mặt dày gấp đôi. Vì thế, với những người không thích tôi, tôi coi họ như không khí. Với những người yêu quý tôi, tôi dành cho họ nhiều sự yêu quý hơn nữa, và phấn đấu nhiều hơn nữa.
  9. “Anh yêu em, suốt đời” Đây là lần cuối cùng anh nói với cô câu đó. Cô còn nhớ ánh mắt anh nghiêm trang, đắm đuối, trong sáng. Cô nhìn vào mắt anh, thấy thế giới sáng bừng. Lúc đó, cô là 1 con bé ngốc nghếch. Cô không biêt rằng, có những lúc, đàn ông nói “Anh yêu em” là vì họ chẳng thể nào yêu mình thêm nữa.
  10. Cuối cùng, cô cũng không thể không thừa nhận: hóa ra, cuộc sống của cô có phong phú thêm bao nhiêu đi nữa, cũng không bằng được lúc anh đứng trước mặt cô và mỉm cười hiền lành với cô.
  11. Cô biết, điều cần nhất khi khốn khó, chẳng qua chỉ là đôi vai, bàn tay của 1 người, 1 ánh đèn ấm áp, 1 lý nước ấm, 1 cái ôm. Họ vẫn còn trẻ thế, cuộc đời này sẽ vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh khốn khó, vậy thì, tại sao không ở bên nhau, giúp đỡ nhau, dựa vào nhau, dành cho nhau 1 bờ vai, 1 đôi tay mạnh mẽ, 1 ngọn đèn ấm áp, 1 cốc nước ấm, hay 1 cái ôm thật là bình yên nhỉ?
  12. Đúng thế, trong Cố Tiểu Ảnh lúc đó đang tràn ngập 1 sự dũng cảm đơn độc. Cô không biết rằng hôn nhân thực ra là những chuyện vun vặt đến mức không thể vụn vặt hơn. Sở dĩ hôn nhân xuất phát từ tình yêu, mà lại không dễ chịu bằng tình yêu, có lẽ chính là vì không có loại tình yêu nào có thể chống chọi nổi trước sự mệt mỏi từ những điều vụn vặt trong cuộc sống, kéo triền miên từ ngày này qua ngày khác.
  13. Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Tiểu Ảnh về đến nhà. Đi đến tầng 1 ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ phòng ngủ hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, không hiểu sao cũng thấy ấm lòng hẳn; và cũng đến bây giờ mới biết tại sao Đoàn Phỉ lại nhấn mạnh ý nghĩa của 1 ngọn đèn ấm. Vì đằng sau ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đó, là 1 người của mình, 1 gia đình ấm áp, 1 cảm giác sở hữu rõ rệt… Chỉ cần nghĩ đến bấy nhiêu đó thôi, cũng đã thấy rất hạnh phúc rồi.
  14. Cô con nói giữa mẹ chồng và nàng dâu vốn chẳng có cái nút nào thực sự khó tháo, nếu không thích cơm mẹ chồng nấu, thì giả bộ ăn vài miếng, rồi đi mua thứ gì mình thích ăn cho no bụng là được rồi; nếu không thích nghe lời bà nói, thì coi như vào tai này ra tai kia, cứ coi như mình bị điếc tạm thời, thôi; nếu không thích cách bà chăm sóc trẻ con, thì cứ nghĩ mà xem, nó rốt cuộc cuãng là cháu ruột của bà, có mời mười bảo mẫu thì cũng chẳng yên tâm bằng để bà chăm cháu. Bởi thế chẳng cần phải tranh giành với bà chuyện chăm trẻ như thế nào, dù sao thì rồi bọn trẻ cũng đi mẫu giáo, đi học, rất nhiều kiến thức sớm muộn rồi cũng sẽ được thầy cô dạy bảo. Chỉ cần bà chăm sóc cháu chu đáo, khỏe manh, biết ăn biết ngủ đã là thành công lớn rồi. Thực ra thì người ta cũng đâu phải có nghĩa vụ chăm sóc con cho mình. Trên đời này rất nhiều việc đều là như vậy, chỉ cần chính mình không coi đây là vấn đề, thì chuyện có to nữa, cũng chỉ như là chuyện nhỏ.”
  15. Trước lúc ngủ, Tiểu Ảnh nghĩ, có lẽ hạnh phúc là 1 thứ đơn giản, vô cùng đơn giản đến mức ngay khi anh nửa mơ nửa tỉnh vẫn chỉnh lại góc chăn cho cô.
  16. Cô đã vô số lần tưởng tượng ra khung cảnh gặp mặt lại như ngày hôm nay, tưởng tượng ra cô sẽ nói những gì khi chảo hỏi anh. Thậm chí, cô còn cảm giác là mình sẽ khóc lớn đến nghẹn lời, sẽ cho anh ta 1 cái bạt tai. Thế nhưng đến tận bây giờ, cô mới kinh ngạc phát hiện ra rằng: từ khi nào, họ đã trở thành những người lạ quen mặt như thế này? Cô không hận anh, giống như việc cô không còn yêu anh nữa.
  17. Em à, rồi 1 ngày em cũng sẽ thấu hiểu như chị. Bây giờ, chị cũng coi như là hiểu tại sao 1 số cô gáilại thích những người đàn ông đã kết hôn. Em không thể không nói rằng, đàn ông đã kết hôn rồi thì tri thức toàn diện, kỹ năng cũng cứng tay hơn! Họ thấu hiểu từng li từng tí những thay đổi tâm sinh lý của phụ nữ, khéo ăn khéo nói, dễ lấy lòng chị em. Lúc đó mọi người lại ca ngợi gã này hào hoa phong độ, tình cảm nhẹ nhàng, mà chả ai biết rằng hắn ta cũng từng đi qua những tháng ngày ngây thơ trong sáng nhất, rồi để có được như ngày hôm nay cũng là nhờ 1 người phụ nữ đã đánh đổi bằng tuổi thanh xuân của mình, sống cùng gà rồi dạy dỗ cho gã trở nên già đời như thế.
  18. “Em xem đó, cuối cùng thì anh chẳng phải đã bị báo ứng sao, đợi đến khi anh đã có đủ tự tin để hứa hẹn danh cho em những ngày tháng tốt đẹp, thì em đã không còn ở đó đợi anh nữa rồi”
  19. Phía trước là ngõ cụt, hi vọng nằm ở khúc quanh. Lại có câu rằng: con người khó kiểm soát nhất không phải là thế giới, mà là chính bản thân mình.