Quân tử chi giao review

Tác phẩm: Quân tử chi giao

Tác giả: Lam Lâm

Couple: Nhậm Ninh Viễn x Khúc Đồng Thu

Quân tử chi giao review

Tôi đã đọc hầu hết các tác phẩm của Tiểu Lam. Quyển đầu tiên tôi đọc là “Vô phi ái hận”. Lúc đó tôi không chú tâm lắm, cốt truyện chưa thể coi là đặc sắc. Nhưng đọc các tác phẩm sau, càng nhanh chóng đi đến kết luận: Tác giả này chắc chắn là mẹ ghẻ…

Truyện sau ngược hơn truyện trước, càng ngày càng ngược, không ngược không phải truyện của Lam Lâm…

Đến khi đọc “Quân tử chi giao”, tôi cảm thấy độ ngược đến cực điểm rồi.

Có nhiều người đọc “Song Trình” – một tác phẩm khác của Tiểu Lam lại nói kiểu ngược của QTCG vẫn còn nhẹ nhàng lắm, bản thân tôi lại không thấy vậy. Tình yêu trong “Song Trình có chút cuồng dại, là tình yêu từ thuở non nớt của những cái đầu nóng, độ nồng nàn càng mạnh thì độ cay đắng càng sâu. Đọc một câu truyện mà như dốc cả một chai tương ớt, vị ngọt thì ít mà vị cay thì nhiều. QTCG không giống như vậy, mới đầu đọc, tôi cảm giác như mình đang đọc chuyện của hai khúc gỗ vậy. Một kẻ thì lạnh nhạt, một người quá rụt rè. Bao trùm cả câu truyện như làn hơi rượu, vừa chát, vừa chua xót nghẹn ngào, vị ngọt kết lại sau cùng chỉ là chút thoáng qua sâu lắng không mấy cuồng nhiệt.

Trước hết nói về Khúc Đồng Thu đi, tôi thấy đây là nhân vật mạnh mẽ. Phải, có lẽ người nào đọc truyện rồi thì đối với quan điểm này của tôi sẽ thấy buồn cười nhưng quả thật là vậy. Ấn tượng ban đầu về Khúc Đồng Thu tạo ra nhàn nhạt yếu đuối. Một người đàn ông ly hôn đã lâu, một thân một mình đem con gái đến thành phố xa lạ để theo đuổi việc học hành, phòng ở thì nhờ của công ty đỡ tốn tiền, chi tiêu lại tằn tiện. Mọi thứ đều tiết kiệm, chắt chiu đến những đồng xu lặt vặt nhất. Nhưng tất cả là để dành cho tiểu Kha-con gái nhỏ của anh. Anh chăm lo từng nơi ăn chốn ngủ, cố gắng tạo mọi điểu kiện tốt đẹp nhất cho nó bằng khả năng của mình mà chẳng nề hà gì, thậm chí coi nó là “mặt trời”, đặt con bé trên cả cuộc đời và sự nghiệp-điều mà một người đàn ông thường coi trọng nhất. Kể cả khi lưu lạc, sống vô định, anh cũng chẳng cầu giàu sang, chẳng đòi tiện nghi mà chậm rãi sống qua ngày, nhưng chỉ vừa mới gặp lại con gái, việc đầu tiên nghĩ đến là phải sống như thế nào mới là tốt nhất cho con gái mình. Anh chưa hẳn là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng trước hết, anh là một người cha mạnh mẽ hết lòng yêu thương con gái mình.

Tình cảm cho con gái thì mạnh dạn như thế, nhưng với mọi phương diện khác thì lại luôn yếu đuối và rụt rè, thậm chí bạc nhược. Thuở đi học thì luôn bị bắt nạt vì yếu nhược, lại thêm thân hình mập mạp và cặp kính cận có điểm ngốc nghếch, bị người ta ăn hiếp  cũng chỉ biết nhả tiền ra, suy nghĩ luôn là một điều nhịn chín điều lành, bớt một chuyện hơn thêm một chuyện. Chỉ muốn lấy cái chăn nhỏ trong kí túc đắp khi trời trở lạnh, vậy mà bị bạn cùng phòng sợ bụi bặm mắng chửi vài câu là lại thôi, chịu rét mà không phàn nàn, không kêu ca câu nào.

Đến khi gặp Nhậm Ninh Viễn, sự yếu ớt ấy lại càng bộc lộ rõ nét hơn.

Tình cảm của Khúc Đồng Thu dành cho Nhậm Ninh Viễn ban đầu đơn thuần là sự sùng bái. Nó giống như tình cảm của một đóa hoa hướng dương lúc nào cũng hướng về mặt trời. Anh gọi hắn, không phải “anh Nhậm”, cũng không phải gọi hẳn tên, mà là “Lão đại”. Chỉ chi tiết đó thôi nhưng cũng đủ để phản ánh thứ tình cảm ấy rồi. Sự sùng bái tuyệt đối ấy khiến cho anh cam chịu bị coi là tên sai vặt cho người ấy, lẽo đẽo theo sau phục vụ, kính ngưỡng mà chẳng thấy mệt mỏi hay phiền lòng, dù thẳm sâu trong cõi lòng hiểu đó là sự hèn mọn. Có lẽ do Nhậm Ninh Viễn quá đẹp đẽ, quá tài giỏi, lại lạnh nhạt đến mức toàn mỹ như một khối ngọc không tì vết khiến anh không thể nào không ngưỡng phục, nhưng cũng có thể đơn thuần là bởi người ấy là người đầu tiên chịu chìa tay đỡ anh trong cuộc sống đại học mà thôi. Rồi bạn gái cũng là do người ấy giới thiệu, trang trải cuộc sống thuở ban đầu cũng là do người ấy dẫn dắt.

Tình cảm ấy trở thành tình yêu từ bao giờ không rõ, nhưng tôi cảm nhận được đó thực sự là tình yêu. Từ tình cách của Khúc Đồng Thu, từ trước tới nay chưa từng một lần phản kháng hay tính toán rạch ròi. Dù bị Sở Mạc ngược đãi, Dương Diệu lừa dối, Trang Duy dang rộng vòng tay rồi bỏ rơi anh, anh cũng chưa từng một lời oán trách, qua phút bối rối rồi cũng bể lặng sóng yên, thậm chí tiếp tục làm bạn. Nhưng với Nhậm Ninh Viễn thì không thế. Phát hiện cuộc sống toàn bộ là trò lừa của người ấy, cảm xúc của anh bấy giờ giống “như con thú sắp chết đột nhiên còn bị lột da, đau đớn vùng vẫy giãy giụa ghê gớm, như thể ở trong trạng thái điên cuồng”, lao vào tấn công Nhậm Ninh Viễn, đến khi con dao gọt hoa quả rơi rồi vẫn còn khua khoắng cuồng loạng. Thật sự anh khi ấy rất đáng thương, nhưng nỗi đau của anh đối với người khác quá yếu đuối, quá nhỏ bé, quả thật chẳng khiến người ta để tâm. Tổn thương người đó cũng chẳng xong, anh chỉ còn biết phun vào mặt người ấy, kéo xuống tấm màn hoàn mỹ của người ấy xuống trong tan nát và tuyệt vọng.

Đau đớn đến hóa điên.

Trải qua biết bao nhiêu chuyện mà còn kiên trì bấu víu tồn tại với đời được, rốt cuộc anh phải mạnh mẽ đến mức nào, ngốc nghếch đến mức nào.

Phải người khác đã tự sát cho rảnh nợ.

Khúc Đồng Thu, nếu nói có bệnh, thì Nhậm Ninh Viễn chính là căn nguyên.

Trong cảm nhận của tôi thì Nhậm Ninh Viễn chính là một tên khốn nạn.

Hắn căn bản cũng chẳng phải thiện lương gì, so với Đỗ Du Dư (một nhân vật khác trong “Phi Hữu” của Tiểu Lam) cũng phải một chín một mười. Bề ngoài lúc nào cũng nho nhã điềm tĩnh quân tử, thực ra bên trong phi thường thối nát, độc đoán không hiểu nổi. Lúc nào cũng hoạch định, mục tiêu, cũng là nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, sắp xếp tất cả. Kể cả Khúc Đồng Thu cũng thế. Chẳng hỏi anh có đồng ý không, chẳng quan tâm bồi thường như vậy có là thỏa đáng không, thậm chí tình cảm của mình dành cho anh là gì, hắn cũng chẳng để ý. Hắn không hiểu, hắn nợ anh cả một cuộc đời dài, vì hắn lấy sai lầm này bù đắp cho một sai lầm khác, tất cả đã thành cái vòng luẩn quẩn không tháo dỡ được. Tự hắn buộc anh vào sinh mệnh mình, cũng tự hắn gây tổn thương cho anh hết lần này đến lần khác. Hắn nợ anh một lời nói dối sau cùng, nợ anh tất cả.

Nhưng, như Khúc Đồng Thu nhận định vậy: anh sai, tôi cũng sai. Đời này mà lấy ra “cân đong đo đếm”, nợ vòng nợ quanh chẳng biết nút xoắn vòng vòng tới bao giờ.

Suy đi tính lại, tình cảm của Nhậm Ninh Viễn dành cho Khúc Đồng Thu, vẫn là yêu. Dù tình yêu ấy bắt nguồn từ một sai lầm, nhưng đọng lại sau cùng, sau muốn vàn tiếc nuối vẫn chuyển thành lời hứa cho mai sau. Vì yêu, hắn sợ hãi mất anh lần nữa, hắn lặng lẽ một mình đợi chờ, kể cả khi gặp lại anh trong hình dạng béo ục ịch xấu xí vẫn không ngại hôn anh, kể cả khi hiểu lầm những dự định của anh, hắn vẫn để anh lựa chọn, dù có đem Khúc Kha để níu kéo thì sau cùng vẫn là tôn trọng quyết định của anh. Khi đã chắc chắn rồi, hắn mới có thể tự tin mà thật lòng nói với anh rằng “Mãi cho khi đến già, vẫn cùng tôi một chỗ.”

“Hắn cảm thấy mọi việc không cần quá miễn cưỡng, chỉ cần về già vẫn có thể làm bạn với nhau là đủ lắm rồi.”

Điều hắn cần chỉ đơn giản như vậy.

Và những người có tình, cuối cùng thì vẫn sẽ về với nhau.

Đọc QTCG quả thật là một quãng đường dài, rất dài, nhưng tình yêu của nhân vật trong truyện đọng lại quả thật rất đáng suy ngẫm. Tình yêu đôi lúc không cần quá nồng nhiệt. Cái cần thiết nhất phải là sự thấu hiểu và thông cảm.

“Có những tình yêu không thể nói bằng lời
Chỉ hiểu nhau qua từng ánh mắt
Nhưng đó là tình yêu bền vững nhất
Bởi thứ ồn ào là thứ dễ lãng quên …”