Thượng Lâm Phú cốt cách mỹ nhân

Thượng Lâm Phú cốt cách mỹ nhân

Lâu lắm rồi không ngồi xuống viết một cái review ra hồn. Hôm nay đọc xong Cốt cách mỹ nhân, cảm thấy nên ghi chép đôi dòng

Ban đầu nghe nói nữ chính trong truyện là một diễn viên lồng tiếng, vì vậy hy vọng được xem Rất nhớ, rất nhớ anh version 2. Kết quả truyện này không nói gì đến nghề lồng tiếng cả (một chút xíu thôi). Cốt cách mỹ nhân là vở kịch khác, xây dựng trên sân khấu khác nhưng nhìn chung vẫn là phong cách Mặc Bảo Phi Bảo.

Cả truyện là văn phong nhẹ nhàng, câu tứ ý vị, trong cái oanh liệt vẫn nổi bật sự bình yên của nó. Nội dung truyện không thuộc loại bình thường, nhân vật cũng không sống trong thế giới bình thường mà chúng ta hiểu biết. Thế nhưng nó vẫn đem tới cảm giác là một bản nhạc êm ái, sau vài điệp khúc cao trào thì luôn khép lại bằng tiết tấu chậm, những nốt trầm, ấm áp và bình yên

Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có người có cốt cách, nhưng lại không có vẻ bề ngoài, có người có dung mạo, nhưng lại không có cốt cách. Thế nhân tầm mắt hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài mà không thấy được cốt cách bên trong.

Cảm giác đầu tiên chúng ta để lại cho đồng loại thường là vẻ bề ngoài. Vì lẽ đó, con người dễ đánh giá sai đối phương. Người đẹp nhưng tâm chưa chắc đẹp, người trông tầm thường đôi khi là châu báu giữa chốn nhân gian. Hiếm có nhất chính là cốt cách mỹ nhân, đẹp người đẹp nết, trong ngoài toàn vẹn!

Sử cũ có ghi chép, Tiểu Nam Thần Vương Châu Sinh Thần được xưng tụng là cốt cách mỹ nhân, từng là một huyền thoại trong thành Trường An thời đó. Đáng tiếc, sử gia chỉ chép vội đôi dòng, tư liệu về người này quá ít. Cuối đời hắn bị chụp tội mưu phản, thi hình tróc xương, những gì hắn cống hiến cho đất nước cũng không được công nhận nữa

Không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất!

Nỗi oan của hắn nghìn năm không ai biết, ẩn tính trong câu chuyện này mãi mãi chôn vùi cùng cát bụi thời gian.

Châu Sinh Thần đi qua cổng an ninh, bị một cô gái xinh đẹp chặn lại. Cô có đôi mắt trong veo, giống như tinh tú trên trời chưa từng nhiễm bụi trần. Cô không mang giày, tùy ý vượt qua cửa an ninh khiến cho bảo vệ sân bay phải đuổi theo. Cô gái rất đẹp, ở thời buổi này, vẻ đẹp của cô đáng giá cả cuộc đời vinh hoa phú quý. Cô gái chật vật, cư xử kì quái, chỉ muốn xin cách liên lạc với anh.

Thời Nghi là một diễn viên lồng tiếng, chất giọng của cô đi vào lòng người, thấm đượm trong những thước phim cướp đi nước mắt khán giả. Khó ai biết được kiếp trước cô là một người câm, chưa bao giờ nói được lời nào, cả khi vui, cả khi buồn, cả khi tuyệt vọng

Châu Sinh Thần vẫn thường hỏi, vì sao là anh?

Thời Nghi không biết trả lời thế nào, cô bảo rằng khoảnh khắc ấy là tính sét ái tình.

Thật ra không đúng.

Thời Nghi yêu Châu Sinh Thần từ rất lâu, lâu hơn những gì anh có thể tưởng, lâu hơn cả cuộc đời cô

Thượng Lâm Phú cốt cách mỹ nhân

Năm đó Thập Nhất viết bài thơ Thượng Lâm phú lên bức tường của Tàng thư lâu, đến một đoạn nọ thì quên mất câu sau.

Mắt liếc hồn xiêu, tâm hồn mê mẩn

Sư phụ nàng Tiểu Nam Thần Vương khẽ nhắc nhở, đó là câu thơ tả người con gái đẹp, chỉ một cái nhìn có thể hút hồn nhân thế.

Khi những cuốn sách đóng giấy Tuyên Thành đã thay thế bằng sách in, khi chiếc bút trên tay Thời Nghi không còn mang kiểu dáng thời đại trước, khi Tàng thư lâu trong căn biệt thự cổ không còn giống Tàng thư các ở Vương phủ ngày xưa Thời Nghi lại chép Thượng Lâm phú lên vách tường, đến một đoạn nọ thì cố tình dừng lại.

Mắt liếc hồn xiêu, tâm hồn mê mẩn

Châu Sinh Thần đứng phía sau nhắc nhở cô.

Cảnh mất người còn, may là anh vẫn ở đây, cho dù không hề nhớ câu chuyện xưa của họ

Con người Châu Sinh Thần cũng giống như pho sách ở đây, từng trang cất chứa bí mật làm người ta vừa tò mò vừa sợ hãi. Gia tộc Châu Sinh dường như mãi mãi đứng im trong thế giới tách biệt, mãi mãi gìn giữ những quy tắc hà khắc, từ chối thay đổi với thời gian

Anh là một nhà khoa học, rất lý trí, rất bình tĩnh, dường như không hứng thú với bất kì điều gì trên đời này, kể cả phụ nữ đẹp. Từ lần sơ ngộ lạ lùng ở sân bay ngày đó, Thời Nghi vẫn liên lạc với anh qua mail. Cô không có hy vọng nhiều, chỉ cảm thấy được gặp Châu Sinh Thần trong kiếp này đã rất mãn nguyện

Phía sau chức vị giáo sư và những công trình nghiên cứu phức tạp, Châu Sinh Thần còn là trưởng tộc Châu Sinh gia. Có thể hình dung gia đình vài trăm thành viên này là một cộng đồng khép kín, chưa bao giờ xuất hiện trên báo chí, cũng chưa bao giờ từ bỏ những phép tắc luật lệ kế thừa nhiều đời. Họ ẩn dật trong truyền thống của riêng mình, những bộ sườn sám quy cách, những bữa tiệc trà quý tộc, những bữa ăn sáng lúc năm giờ mà không ai được vắng mặt.

Một ngày nọ, Châu Sinh Thần chợt phát hiện mình không quen biết người phụ nữ nào, có chăng thì chỉ một mình cô gái Thời Nghi xinh đẹp và khó hiểu đó. Anh muốn tiếp quản gia nghiệp rơi vào tay người chú đã nhiều năm, cảm thấy cầu hôn cô là hợp tình hợp lý.

Quan hệ của họ được lập trình như một kế hoạch nghiên cứu. Anh sẽ tìm phương pháp hiệu quả tối ưu để hiểu cô, gần gũi cô, để xây dựng nền tản vốn chưa từng có. Chậm chạp mà bền vững, dần dần Châu Sinh Thần nhận ra vợ mình chính là cốt cách mỹ nhân. Trí tuệ của cô, tài hoa của cô là nhờ một tay Tiểu Nam Thần Vương truyền dạy. Vừa khéo, người này cũng là Châu Sinh Thần

Thượng Lâm Phú cốt cách mỹ nhân

Thời Nghi với xuất thân sạch sẽ và bình thường đã không được Châu phu nhân công nhận, cũng không được gia tộc công nhận. Bởi vì anh, cô từng chút bị lún sâu trong những thăng trầm biến cố, những âm mưu thủ đoạn của người trong tộc. Tình cảm gia đình thật đáng quý nhưng cũng thật đáng buồn, nhất là khi có bị quyền lực và tiền tài che mắt.

Đang xen giữa hồi ức và hiện tại, Thời Nghi bước vào cuộc sống và trái tim Châu Sinh Thần một cách từ tốn, nhẹ nhàng và có thể đoán trước. Cô ghi lại câu chuyện của Tiểu Nam Thần Vương trong quyển nhật ký của mình. Sẽ không ai đọc, cũng không ai tin nhưng ít ra đâu đó trên thế giới này vẫn còn bằng chứng về sự một người anh hùng bị triều đình phản bội.

Đối với Châu Sinh Thần, Thời Nghi luôn kì lạ, luôn khiến anh muốn quan sát, muốn suy đoán. Cô là người phụ nữ truyền thống, dịu dàng ít nói, thông hiểu cầm kì thi họa, giống như mỹ nhân từ bức tranh cổ bước ra

Trước đây đọc lịch sử, điều anh không tin nhất chính là mỹ nhân kế. Tuy vậy sau khi gặp được em thì anh tin rồi.

Nhân vật để lại nhiều bâng khuâng trong câu truyện chính là cô em gái Châu Văn Hạnh. Thời Nghi đã quyết định tha thứ cho cô gái đáng thương này, cô sẽ mãi mãi tồn tại trong lòng Châu Sinh Thần như một hình tượng đẹp đẽ, không tì vết, không nhuốm bẩn. Người sống không so đo người chết. Có phải tác giả đang muốn ám chỉ công chúa Hạnh Hoa hay không?

Nhìn chung truyện kết HE hợp lý, bao trùm tất cả vẫn là cảm giác nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, khiến người đọc dễ chịu mà không làm mất sức cuốn hút Một cuốn sách khá, thích hợp thưởng thức dưới bóng cây trong những ngày nắng nóng thế này! ^^

Bài liên quan:REVIEW TỔNG HỢP