Trò chơi Người Đàn Ông với Chiếc Mũ Trùm Đầu

                                    
                                          
                            

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Trước khi bắt đầu, bạn phải thực hiện một nghi thức thanh tẩy tâm hồn bằng việc đốt ngải và rải muối trước cửa nhà
Bạn bước vào một căn phòng với chiếc điện thoại. Hướng dẫn chi tiết có thể tìm thấy trên mạng nhưng căn bản bạn phải gọi một chiếc taxi đến. Nếu thành công, bạn sẽ thấy một chiếc taxi đậu bên ngoài nhà của mình. Ra khỏi nhà, leo lên taxi trên khoang ghế phía sau buồng lái, khóa cửa lại và đi ngủ. Đặt đồng hồ báo thức lúc 3.30 sáng. Nếu bạn thức giấc vào lúc này, bạn sẽ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ một lần nữa. Thức dậy lần hai, bạn sẽ thấy chiếc xe đang chuyển động trên đường và ngồi phía sau tay lái không ai khác chính là gã đàn ông với chiếc mũ trùm đầu. Đừng bao giờ để ý đến chúng
Nếu muốn ngừng chuyến xe, hãy nói khẽ vào tay của hắn câu “tôi đã đến nơi cần đến”, bạn sẽ rơi vào giấc ngủ. Khi thức dậy, hãy nhanh chóng gọi điện cho hãng xe và nói lời cám ơn. Làm một nghi thức thanh tẩy thứ hai ngay sau đó. Về chuyện taxi, bạn có thể quyết định đi tiếp hoặc dừng lại, tuy nhiên có nhiều đồn đoán cho rằng bạn sẽ kẹt trong thế giới hỗn độn ấy mãi mãi nếu cứ tiếp tục đi.

Đây là câu chuyện xảy ra rất lâu rồi, từ khi tôi còn sống cơ! Ahaha, tôi chỉ đùa thôi, nếu như tôi chết rồi thì làm sao có thể viết truyện này cho các bạn đọc chứ? Trừ phi... tôi đang ở sau lưng bạn, và thì thầm vào tai bạn những lời này đấy!

Trò chơi Người Đàn Ông với Chiếc Mũ Trùm Đầu

Đây là câu chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, từ khi tôi còn sống cơ! Ahaha, tôi chỉ đùa thôi, nếu như tôi đã chết rồi thì làm sao có thể viết truyện này cho các bạn đọc chứ? Trừ phi...tôi đang ở sau lưng bạn, và thì thầm vào tai bạn những lời này đấy!

...

Trò chơi vui vẻ là trò chơi như thế nào? Bạn đã tự hỏi bản thân mình bao giờ chưa? Tôi thì rồi đấy... Và tôi nghĩ rằng, tôi sẽ không tự hỏi lại nữa đâu! Mà trên thực tế, tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ được nữa.

Tất cả bắt nguồn từ một blog truyện kinh dị. Tôi đang lướt tìm vài câu chuyện hay cho buổi tối kể chuyện ma sắp diễn ra tại nhà, vô tình lướt qua những trò chơi gọi hồn vô cùng hay ho. Với sở thích đặc biệt dành cho những thứ kinh dị, tôi không ngần ngại mà nhấn vào cái chữ đọc to tướng. 

Sau đó, mới đọc được một trò chơi thì ngay lập tức có ý thoát ra, vì có một gif kinh dị cứ lặp đi lặp lại mãi trên màn hình điện thoại. Tôi dùng cách nhanh nhất, nhấn mạnh nút tắt để tắt nguồn. Cũng chẳng biết là do lúc đó đang bị lag hay gì mà điện thoại tôi cứ sáng mãi. Có chút hoảng, tôi vội tháo vỏ, gỡ pin ra rồi ném nó vào góc phòng. Một lát nữa tôi sẽ sửa sau.

Khi mọi người đến đông đủ, tôi khai màn bằng trò chơi kinh dị vừa đọc được: "Người đàn ông và chiếc mũ trùm đầu", trò này đại khái khá hay, và nếu thích thì bạn có thể tìm trên bất kỳ page kinh dị nào, đều có hướng dẫn chi tiết và đầy đủ.

Vì tôi là đứa bày ra, nên tất nhiên phải là đứa thử nghiệm đầu tiên. Tôi tỉ mỉ mò theo những hướng dẫn khi nãy đọc được, sau đó phải leo lên giường giả ngủ, đợi một lúc để chiếc Taxi đen của người đàn ông đến. Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Nhưng cái gì đến cũng sẽ đến. Chiếc xe xuất hiện ngoài hàng rào trắng với những bông hoa giấy tim tím, vẻ quỷ mị từ người đàn ông trong xe tăng lên không ít. Nhưng theo lời hướng dẫn thì... tôi tốt nhất không nên nói chuyện với ông ta quá nhiều, hoặc nhìn ông ta, hoặc làm bất kỳ hành động gì đó kỳ quặc.

Tôi sau khi cầm chiếc điện thoại của một đứa bạn liền leo lên xe. Vì điện thoại nó chụp rất nét, nên tôi phải đem theo, để chụp bằng chứng cho tụi nó xem. Thực sự thì... không hiểu sao khi đó tôi lại ngu ngốc như vậy nữa.

Trong lúc tôi suy nghĩ mông lung, chiếc xe đã dừng lại. Khung cảnh trước mặt quả là một vùng đất mới, khi nó chẳng khác gì bộ game Hello Charlotte với hình ảnh những con mắt ở khắp mọi nơi. Mặt trời là mắt đỏ, cái hồ là một đôi mắt xanh vô cùng to lớn, các tòa nhà cũng là hình dạng các con mắt với hình dáng và màu sắc khác nhau. Tôi không bị hội chứng sợ lỗ, nhưng cảnh tượng kinh khủng tới mức buồn nôn.

Tôi phát hiện có những con người đang đi lại. Đều có hình dạng giống như những mạch máu dính liền vào con ngươi, máu chảy dài xuống nền phố lát gạch, tôi không hiểu sao trong mắt lại có ruột. Những khúc ruột dài như thòng lọng cũng trải dài theo những vệt máu, nó chỉ toàn là máu. Thậm chí có vài "cư dân con ngươi" ở đây còn dính cả thịt mềm ở sát đằng sau. Lần này thì tôi chính thức ói.

Đầu óc hỗn loạn, hình ảnh mắt có những cái chân, nhảy đi nhảy lại trên những con phố làm tôi hoang mang và hoảng sợ tột độ. Tôi chị kịp nhấn camera điện thoại một cái rồi quay lại xe, trở về nhanh chóng. Tôi nhớ rằng lúc này phải ngủ, khi thức dậy tôi sẽ được đưa vào nhà của mình.

Hình như tôi làm sai bước nào đó?

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng trắng vô cùng tươm tất. Tôi đã nghĩ nó là nhà của mình, vì nó không khác phòng tôi là mấy...

- Ậy di co gí...

Tôi nghe thấy âm thanh méo mó từ phía cửa, liền ngồi hẳn dậy, đưa mắt về phía phát ra âm thanh. Sau đó ngay lập tức cả người  cứng ngắc, hoàn toàn không động đậy được.

Trước mặt tôi là một sinh vật vô cùng đáng sợ. Hai con mắt lồi hẳn ra khỏi hốc, con ngươi giống như bị đâm thủng. Cổ thì mất gần hết da, bị bẻ vẹo sang một bên, đốt xương chĩa thẳng ra ngoài, thịt và gân dính bên trên vẫn còn đầy chất lỏng nhớp màu đỏ, thậm chí mạch máu vẫn còn đang lưu thông máu cho cái mũi không ra hình thù của nó.

Còn chân nó... đứt lìa. Nhìn hai cái chân bị cắt lìa kể từ đầu gối đang dính chặt xuống sàn, bụng bị moi ra, nhìn rõ ruột non, ruột già, thậm chí cả mật và tim đang hiện đầy những cái lỗ kia. Kèm theo vài sinh vật đang đục khoét lỗ mà chui ra, là dòi! Tôi hoảng hốt hơn khi thấy đám dòi béo ngậy đang chen chúc chui ra ngoài, nhìn cơ thể núc ních của chúng, tôi biết chúng đã nuốt sạch cái gì.

Nhìn cảnh này, tôi chỉ nghĩ mình mơ. Đúng! Tôi là đang mơ, tôi phải tỉnh lại. Dòng suy nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu tôi, như thể bị thôi miên, tôi liên tục đập đầu vào thành giường, sau đó... vì cái gì đấy tôi liền ngất đi.

Tôi lại tỉnh lại, vẫn là ở một căn phòng trắng, nhìn có chút đổ nát hơn trước. Đối diện chiếc giường tôi nằm là một bức tranh vẽ... con quái nhân khi nãy!!! Nó đang mỉm cười, rồi hai tay của nó, trong khi vẫn còn lộ cả những khớp xương và xung quanh còn tái tạo thịt non, nó vẫn hướng về phía tôi. Hai tay nó vẫn đang chầm chậm tiến lại gần.

Tôi lại ngất đi.

Và lại tỉnh dậy trong căn phòng trắng. Bây giờ thì sơn xung quanh đã tróc vảy, và con quái thú đáng sợ kia còn đứng ngay cạnh tôi. 

Rồi mắt tôi lại tối mịt.

Tỉnh lại, con vật kia đã lõa lồ ngay trước mặt tôi. Nụ cười của nó thật kinh dị, miệng mở rộng tới tận mang tai, con mắt xuất hiện nhiều hơn, và những lỗ dòi đục cũng nhiều hơn.

Tôi cứ thế, ngất đi, tỉnh lại. Và con vật kia ngày càng gần hơn. Đó quả thực là cơn ác mộng kinh hoàng!

Nhưng không sao! Tôi còn ở đây, còn ở sau lưng bạn, và chuẩn bị đưa bạn vào sống cùng cái xác thối nát của tôi, ở đó... có người hiểu bạn nhiều lắm đấy!